
ại có cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu…
Như ở một lúc nào đó, hắn cũng đã từng ôm nàng như vậy, như ở một nơi nào
đó, hắn cũng đã từng hứa hẹn như vậy. Khi nàng dựa vào vai hắn, hắn mới
phát giác thì ra bả vai của mình cũng cứng rắn như vậy, thì ra mình cũng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Nếu có thể, thật muốn dùng cái ôm
của hắn để tạo cho nàng một khoảng trời riêng.
Điệp Lạc vẫn khóc như mưa.
Nếu như một ngàn năm trước hắn cũng kiên định như vậy, nếu như một ngàn năm trước hắn cũng nguyện ý ở bên cạnh nàng như vậy…nếu vậy thì đã không bỏ lỡ nhau, sẽ không thương cảm, sẽ không làm cho nàng cô đơn ngàn năm,
rơi lệ ngàn năm…
Điệp Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt long lanh ngấn lệ…
Ngôn Sơ Tam thấy vậy tâm mềm như nước, ngàn mối tơ vò
Nhịn không được nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng…
“Hừ, hay cho ngàn năm chi luyến, hay cho nhu tình mật ý”
Tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên làm cho hai người giật mình.
Điệp Lạc vội đứng lên, xòe đôi cánh trong suốt, che chở cho Ngôn Sơ Tam ở phía sau.
“Ngươi muốn làm gì? Không được thương tổn hắn”
Xấu nữ yêu vương cùng Miêu yêu dẫn theo một đám tiểu yêu từ trong chỗ tối xuất hiện.
Xấu nữ yêu vương mặc bộ y phục màu xám, vết sẹo dài trên mặt dữ tợn, khủng
bố, nụ cười lạnh lùng làm cho Ngôn Sơ Tam suýt chút nữa ói mửa.
“Xấu quá”
Ngôn Sơ Tam vốn là người tuấn tú nhất Ngôn gia, thậm chí còn quyến rũ, xinh
đẹp hơn Ngôn Sơ Thất, cho nên không thể nào chịu được vẻ xấu xí của yêu
vương, lại không biết những lời của hắn làm nàng ta tức giận.
“Điệp Lạc! Ngươi quả là to gan lớn mật, dám chứa chấp nam nhân. Nếu hắn đã
không phải là người chúng ta muốn tìm thì hắn phải chết” Xấu nữ yêu
vương giận dữ hét lớn, thẳng tiến về phía Ngôn Sơ Tam.
Điệp Lạc lập tức vung cánh, bao bọc hắn ở phía say “ không ai được đụng tới hắn”
“Điệp Lạc, ngươi muốn chết!” Xấu nữ đột nhiên xòe móng vuốt vừa đen vừa dài, lập tức chụp về phía Điệp Lạc.
Một bên cánh của Điệp Lạc khẽ vung lên, một luồng ánh sáng màu sắc rực rỡ lập tức xuất hiện, ngăn cản móng vuốt của Yêu vương.
“Cho dù ta chết , ta cũng sẽ không cho ngươi xúc phạm tới hắn! Ta đợi hắn đã lâu lắm rồi”
Xấu nữ yêu vương phẫn nộ trừng nàng “ ngươi đừng mê muội nữa. Hắn không
phải là người ngươi muốn tìm, người kia đã chết, đã rơi vào lục đạo luân hồi, chuyển kiếp đầu thai”
“Ta biết, hắn chính là người đó chuyển thế!” Điệp Lạc cũng thét to.
“Là hắn chuyển thế thì sao? hắn còn nhớ rõ ngươi là ai không? hắn có nhớ vì sao ngươi lại biến thành như vậy không? hắn cái gì cũng không nhớ, cũng không phải là kiếp trước của người kia. Nếu hắn đã không phải là người
ngươi yêu thì bảo vệ hắn làm gì? Để ta giết hắn, trút giận giùm ngươi”
xấu nữ vừa dứt lời móng vuốt cũng đã chụp về phía Ngôn Sơ Tam.
“Không được! Không được thương tổn hắn!” Điệp Lạc đau lòng kêu to, lập tức huy động hai ống tay áo, phút chốc bấu trờ tràn ngập vô vàn đóa hoa, che
chắn cho Ngôn Sơ Tam.
“Điệp Lạc!” Xấu nữ yêu vương thật sự tức giận , “Ngươi như vậy là muốn phản
bội ta phải không? ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe, còn dám
động thủ với ta, ta sẽ giết ngươi”
Xấu nữ không công kích Ngôn Sơ Tam nữa mà chuyển sang Điệp Lạc.
Điệp Lạc cũng lập tức vung tay áo đón đánh.
Nhất thời hoa bay đầy trời, móng vuốt sắc bén lóe sáng, không ngừng công kích lẫn nhau.
Ngôn Sơ Tam rất lo lắng, dù hắn không có võ công cũng nhận ra được Điệp Lạc
không phải là đối thủ của xấu nữ yêu vương. Võ công của Điệp Lạc mềm
mại, chủ yếu là để bảo vệ mình còn chiêu thức của yêu vương lại sắc bén, chiêu nào cũng như muốn lấy mạng người ta.
Điệp Lạc vừa chiến đấu, vùa lui lại, có mấy lần suýt bị Xấu nữ yêu vương đâm trúng.
Nàng đã thối lui đến cạnh Ngôn Sơ Tam, mà móng vuống của Xấu nữ yêu vương cũng suýt chút nữa là cào trúng mặt Ngôn Sơ Tam.
“Điệp Lạc” Ngôn Sơ Tam thấy nàng không còn sức chống đỡ thì hoảng hốt kêu
lên, cũng không để ý tới nguy hiểm mà lập tức chen lên, chắn ngang trước mặt Điệp Lạc” yêu quái kia, dừng tay”
“Không cần!” Điệp Lạc không ngờ hắn đột nhiên lao ra liền la lên rồi ôm lấy Ngôn Sơ Tam, xoay người…
Bá!
Móng vuốt của Xấu nữ yêu vương đã cào rách chiếc cánh mỏng manh trong suốt của Điệp Lạc.
“A ——” điệp Lạc đau đến quát to một tiếng!
“Điệp Lạc!” Ngôn Sơ Tam ôm lấy nàng!
Xấu nữ đả thương Điệp Lạc cũng giật mình, nhìn thấy Ngôn Sơ Tam vừa ôm vừa gọi Điệp Lạc đến khàn cả giọng thì cũng dừng tay.
“Điệp Lạc” Ngôn Sơ Tam đau lòng nhìn đôi cánh trong suốt của Điệp Lạc bị cào
rách, máu đỏ tươi tứa ra, nhiễm đỏ bộ xiêm y hồng nhạt của nàng, làm cho nàng giống như một đóa hoa kiều diễm…
“Điệp Lạc, vì sao lại che chở cho ta? Ta mới là nam nhân, ta mới là người
phải bảo hộ cho ngươi, che chở ngươi…Đứa ngốc..vì sao còn xông vào nguy
hiểm?” Ngôn Sơ Tam ôm Điệp Lạc, hai mắt đẫm lệ
Điệp Lạc nằm trong ngực hắn, vết thương gây đau nhức nhưng nàng lại nhịn
không được mà nở nụ cười, nhìn biểu tình đau xót của hắn như vậy nàng
lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Rốt cục…cũng nhìn thấy ngươi nước mắt của ngươi…ngươi còn nhớ không, khi đó chúng ta…b