Thần Hi Chi Vụ

Thần Hi Chi Vụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321750

Bình chọn: 9.5.00/10/175 lượt.

nh nhất định sẽ không bỏ qua em."

Trần Tử Dữu không chỉ một lần nghĩ, đến tột cùng là chính mình quá ngốc hay là anh quá cao tay, cô cư nhiên lại xem những lời này như lời tỏ tình, khiến tâm hồn dậy sóng.

Ngày đó cũng là đêm trăng tròn. Trăng nhô cao, tỏa sáng, trong sân bóng cây loang lổ, biểu cảm của anh dưới ánh trăng và bóng cây trở nên bí ẩn, khó lường.

Trần Tử Dữu đột nhiên có cảm giác bất an. Cô đứng lên nói: "Em nên về thôi."

"Ừ."

Cô thay xong quần áo, lúc rời đi muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn phải nói: " mấy ngày nữa em sẽ đi học đại học. Trước khi đi em có thể gặp lại anh không?"

Giang Ly Thành dưới ánh trăng cười rất nhạt: "Em tìm được anh?"

Trần Tử Dữu khờ dại gật đầu. Kinh nghiệm sống của cô gái trẻ chưa nhiều, vốn không dễ phân biệt sự khác nhau giữa lời nói thật cùng lời tán tỉnh, huống chi cô lại gặp phải cao thủ.

Giang Ly Thành quả nhiên mất tích, câu cuối cùng của anh thì thầm nhỏ nhẹ như gió thoảng, cũng không phải trêu chọc.

Trần Tử Dữu ngày ấy rời đi trong đêm, thiếu nữ mới lớn đang thầm vui mừng, có lo lắng cùng chút bất an khó nói thành lời. Lúc đi, cô thậm chí không dám nhìn mặt anh hay đòi hỏi một cái ôm làm nũng.

Khi đó điện thoại là một thứ cực kỳ xa xỉ, Trần Tử Dữu buổi chiều được biết anh đang là nghiên cứu sinh, nhất định không có được thứ đồ như vậy, gian phòng sạch sẽ bốn phía chỉ có vách tường, gần như không có bất kỳ món đồ hiện đại nào, cô cũng không thấy có điện thoại nên không hỏi phương thức liên lạc của anh, chỉ vội vàng rời đi.

Từ trong sâu thẳm, cô cảm thấy hành vi của mình thật hoang đường, liều lĩnh. Tuy nhiên, cô không hẳn là hối hận, từ nhỏ đến lớn cô được dạy không nên quá tự do trong chuyện này nhưng cô đã rất không tự trọng. Vì vậy ngay hôm sau, cô dè dặt trốn trong phòng của mình, cố nhịn không đi tìm Giang Ly Thành, cũng không để người nhà phát hiện cô cảm xúc khác thường.

Ngày hôm sau, mưa lớn hiếm thấy trong nhiều năm, liên tiếp vài tiếng đồng hồ, hai ba ngày sau cũng không ngừng.

Trong cái thành phố lâu đời này, hệ thống thoát nước đã bị hư hại nghiêm trọng. Nhiều năm trước tin tức truyền thông không giống như bây giờ tương đối minh bạch và cởi mở, Trần Tử Dữu chỉ có thể từ những lời xì xào bàn tán của mấy người giúp việc mà biết, có một số tòa nhà cũ bị nước mưa phá hỏng, thậm chí có người còn bị nước cuốn đi .

Cô vài lần muốn đội mưa chạy đi, lại bị kéo lại vì sau đêm cô về nhà thì đã bị sốt nhẹ, người giúp việc được lệnh không cho cô ra khỏi cửa.

Cô nôn nóng bất an như một con chuột Hà Lan bị nhốt trong cái lồng nhỏ, đi tới đi lui trong phòng.

Quan hệ giữa cô và cha mẹ đã dần hòa hoãn. Hai người đều bề bộn công việc, một người bận rộn công tác và xã giao, một người bận cùng các chị em đánh mạt chược, cơ hội gặp cô cũng không nhiều. Sau khi sự thật được phơi bày, cô như một quả pháo hỏng chỉ thoáng xịt khói rồi lại buồn buồn không lên tiếng, cha mẹ thử nói chuyện với cô mấy lần cũng không có kết quả, đành để mặc cô chống cự.

Trong mắt họ, Trần Tử Dữu vẫn là đứa trẻ hiền lành, từ nhỏ đã không khóc không quấy, gặp chuyện không hài lòng thì buồn bực mấy ngày, đợi có mục tiêu mới liền tự nhiên quên hết, công lực tự chữa thương rất mạnh. Họ cho rằng lần này cũng vậy.

Vì thế, sau vài ngày mưa to liên tục cuối cùng cũng ngừng, khi Trần Tử Dữu phải hơn nửa tháng mới lần đầu tiên chủ động mở miệng gọi "cha, mẹ" lần nữa thì họ cho rằng trận chiến gia đình này cuối cùng cũng đã qua.

Dù sao con gái đã 17 tuổi, tư tưởng và thể lý đến giai đoạn có thể sống độc lập cũng chỉ còn mấy tháng, hơn nữa cô từ nhỏ không như những đứa trẻ khác quấn quýt, gần gũi cha mẹ. Gia đình họ là vậy, hưởng thụ quá nhiều vật chất ngược lại có thể hòa tan thân tình, vì vậy sự thật về thân thế đối với cô mà nói có lẽ cũng ít đau lòng.

Thật ra Trần Tử Dữu tâm trạng tốt là do thời tiết tốt và cô thì đã hết cảm. Đến hơn ba giờ chiều thì cô không thể chờ đợi được nữa, vội chạy đi, thành thục đổi xe bus một lần, sau đó thuê xe, lại đổi xe, cuối cùng cũng tìm được căn phòng cũ - nơi tốt đẹp đã từng cứu giúp cô.

May mắn thay cô phát hiện mấy ngày mưa cũng không hủy hoại sự yên bình của nơi này, con đường và bức tường trắng ngói đen đã được rửa sạch hơn, càng đi về phía trước cô càng cảm thấy run rẩy.

Cô chần chờ một chút mới gõ cửa. Cô gõ rất nhẹ, không ai mở cửa cô cũng không thấy lạ. Người thanh niên ấy rất có thể không có nhà, là cô tới không đúng lúc.

Cô đợi một lúc. Căn nhà quá mức yên tĩnh cùng ngõ nhỏ sạch sẽ khiến cho cô có một loại cảm giác bơ vơ, cho nên cô đến tiệm cà phê mà cô đã từng đọc sách, lại kinh ngạc phát hiện cửa tiệm đóng chặt, bên ngoài treo một tấm bảng gỗ "Đã bán".

Cô sang tiệm sách kế bên, người bán hàng nói: "Ông chủ tiệm xuất ngoại nên đã đóng cửa từ lâu rồi."

Mới vài ngày thôi mà người và vật đã không còn như cũ. Trần Tử Dữu thấp thỏm trong lòng, cảm thấy đây là một dấu hiệu không tốt.

Trời dần tối thì cô lại nhớ tới cái tiểu viện trước cửa kia, vẫn không ai ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa chờ cũng không phải chuyện một cô gái có giáo dục nên là


Teya Salat