
a món quà của mình. Anh kéo sợi dây buộc nhưng sợi dây chẳng những không cởi bỏ, ngược lại càng kéo càng chặt, ghìm chặt lồng ngực và cổ cô. Cô dần dần không thể hô hấp, muốn tránh lại không có khí lực, tuyệt vọng chờ đến lúc hít thở không thông mà chết. Sau đó cô nghe được người thanh niên ấy nói: "Ừ, anh rất thích."
Biết rõ đây là mơ nhưng cảm giác hít thở không thông mà đau đớn đều rất thật. Ai tới đẩy cô một cái làm cho cô tỉnh lại, ai tới cứu cô với? Vô lực vùng vẫy hồi lâu Trần Tử Dữu vô cùng kinh sợ tỉnh lại, cô xoay người ngồi dậy, há miệng thở, hô hấp dần dần điều hòa.
Thì ra vừa rồi khi thiếp đi cô đã để hai tay đè lên lồng ngực, vì vậy trong giấc mơ cô quên hô hấp.
Căn phòng không có gì thay đổi, trong bóng tối vẫn chỉ có màn hình tivi không tiếng động lóe lên, câu chuyện lại tiến triển một chút, hóa ra cô chỉ vừa chợp mắt lại tự làm mình ngạt thở, đồ ngủ cũng thấm ướt mồ hôi.
Cô ngồi trên giường điều chỉnh hô hấp. Đợi cho mạch đập khôi phục lại bình thường, cô nghĩ nên nhìn thời gian một chút, xem có cần đợi chủ nhân hay không để an tâm ngủ một giấc.
Trong phòng không có đồng hồ, điện thoại di động của cô để trong giỏ, đặt trên ghế salon cách xa giường. Trần Tử Dữu quay nhìn cửa sổ, cô nhớ không có kéo rèm, hôm nay là mười lăm âm lịch, cô có thể từ ánh trăng sáng mà đoán thời gian.
Kết quả cái nhìn kia làm cho cô vừa mới khôi phục mạch đập bình thường lại kinh hoàng, bên cửa sổ rõ ràng có một người đang ngồi, ánh trăng bao phủ hình dáng của anh. Cô lập tức biết đó là Giang Ly Thành nhưng phản ứng sinh lý nhanh hơn đầu óc, mặc dù nguy hiểm đã qua nhưng cô vẫn nghe được tiếng tim mình đập như nổi trống, rõ ràng, mạnh mẽ.
Giang Ly Thành không hề cảm thấy đêm khuya thanh vắng lại lẳng lặng xuất hiện không một tiếng động là chuyện bất lịch sự. Anh hờ hững nói: "Đêm trăng sáng như vậy, mơ thấy ác mộng thì thật giết chết phong cảnh" nhưng khẩu khí hình như không giấu được vẻ hả hê.
Đêm trăng tròn lớn như vậy cũng rất thích hợp cho người sói biến thân và ma cà rồng xuất hiện. Trần Tử Dữu nuốt vào lời muốn nói..., chậm rãi xuống giường. "Tôi đi tắm."
"Phòng tắm ẩm ướt. Cô chưa tắm sao?" Giang Ly Thành hiển nhiên không có ý buông tha cho cô.
"Tắm nữa, tôi ra nhiều mồ hôi quá." Trần Tử Dữu điềm tĩnh nói.
"Tắm nhiều sẽ bị bệnh ngoài da." chủ nhân căn phòng nghiêm túc mà ân cần nói.
Trần Tử Dữu liền đóng cửa phòng tắm, bỏ mặc các phản ứng có thể có của anh ngoài cửa.
Cô cả đêm đều cố gắng nhớ lại những chi tiết được chôn sâu trong tâm trí. Nhưng vừa rồi chính giấc mơ kia đã chứng minh rốt cuộc năng lực cô có hạn.
Cũng không hề gì, cô đã sớm thông suốt. Còn trẻ thì ai cũng làm những chuyện ngu xuẩn khiến mình mất mặt. Chỉ có điều, có một số người có khả năng quên đi nhưng cũng có những người không may mắn như vậy.
Kỳ thật khi đi theo một người mà sâu trong nội tâm cảm thấy rất quen thuộc nhưng trên thực tế lại rất xa lạ ấy về nhà thì cô ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn.
Thế nhưng cô lúc đó, khát khao làm theo mong muốn của mình, làm một chuyện trái với thường ngày để báo thù những người đã làm tổn thương cô hoặc là trả thù chính cô. Vì vậy buổi chiều hôm đó, cô đem tất cả những điều được dạy từ nhỏ như con gái làm thế nào để yêu và tự bảo vệ bản thân đều ném ra sau đầu.
Bởi vì nhiều năm sau, Trần Tử Dữu không bao giờ muốn hồi tưởng lại chuyện lúc trước thế nên cô chẳng nhớ nổi, lúc ấy đến tột cùng là ai dụ dỗ ai.
Tuy nhiên có một điều cô có thể xác định, cô thật sự cam tâm tình nguyện, thậm chí mặc dù lễ nghi trưởng thành kia đi cùng những đau đớn khi bị xé rách và cảm giác xấu hổ, có chút không thoải mái nhưng cô khó có thể che giấu niềm hạnh phúc, không phải về sinh lý mà là tâm lý.
Về sau, anh dạy cho cô rất nhiều chuyện, kể cả cờ vua và hút thuốc. Sau này có một dạo cô nghiện thuốc lá nhưng lại cự tuyệt chơi cờ, thậm chí cả cờ nhảy trên máy tính và cờ đen trắng trong game.
Có lẽ bởi vì khi đó anh nói với cô, con gái hút thuốc không tốt cho cơ thể rồi khuyên cô học đánh cờ, có thể đề cao trí lực. Vì vậy cô cố tình lựa chọn như thế.
Cô cũng một thời gian dài không ăn cháo, cho đến khi bị bệnh nặng, chỉ có thể dùng cháo loãng để duy trì tính mạng mới một lần nữa tiếp nhận loại thực phẩm này.
Bởi vì đêm hôm đó, khi cô chỉ mặc áo sơmi của anh, định giặt sạch vết máu trên tấm ra giường thì Giang Ly Thành nấu cháo trong phòng bếp.
Cô thừa nhận, thật ra cô đã ăn cháo rất giỏi. Cô ngồi ở trong sân bưng lấy chén, drap giường vừa giặt trong gió đêm nhẹ nhàng phấp phới, thỉnh thoảng đùa nghịch tóc cô đang bị gió thổi tán trên mặt.
Cô ngượng ngùng cười một cái nói: "Em đã giặt sạch drap giường, em cho rằng đó là anh lấy cớ gạt em."
Giang Ly Thành ngồi xuống trước mặt cô, giúp cô vén những sợi tóc dài ra sau tai, ngón tay theo lỗ tai của cô một mực trượt đến xương quai xanh, nhẹ nhàng chạm vào vòng cổ cô đang đeo, cái đó là về sau anh giúp cô đeo lên khiến cô nhẹ run. Thanh âm của anh cũng như gió: "Anh không gạt em, anh thích nói thật. Anh tự nói với chính mình, nếu để anh gặp lại em, a