
, những thứ cô yêu cầu đã được chuẩn bị đầy đủ, không thiếu một món, thậm chí còn có thêm một bình nước ấm. Cái này cô không có ghi ra giấy.
Phòng ngủ của Giang Ly Thành vừa rộng vừa lớn nhưng bày biện quá ít, màu sắc đơn điệu. Cô cẩn thận nghiên cứu một bức tranh trừu tượng màu sắc trang nhã duy nhất trên tường cùng vài thứ đồ đạc ít ỏi bên ngoài: đèn bàn, gạt tàn thuốc, một vài cuốn báo cô xem trang bìa cũng chẳng muốn đọc. Ngoại trừ cái điều khiển TV từ xa cũng không tìm được bất cứ cái gì khác có thể giết thời gian.
Cô vốn không muốn đến giường. Thứ nhất, cô không thích ngủ giường của anh, thứ hai, cô dính vào giường rất dễ dàng ngủ, cô biết rõ khi anh chưa quay lại mà mình đã ngủ mất thì không hay lắm. Tuy vậy cô thấy ngoại trừ lên giường nằm thì không có chuyện gì để làm, chỉ có thể dựa đầu giường anh xem tivi.
Trần Tử Dữu chỉnh điều hòa lên hai độ, ôm túi chườm nóng, đắp chăn, xem TV.
Trần Tử Dữu đã từng dùng những bộ phim cũ của Anh để luyện nói tiếng Anh, đọc từng dòng bên dưới. Vì thế, lúc này bộ phim lồng tiếng không tự nhiên khiến cho cô cảm thấy khó chịu nên cô yên lặng một bên xem hình một bên mơ mơ màng màng, suy nghĩ mông lung.
Khi lấy lại tinh thần thì màn hình đã đổi sang một bộ phim khác, cũng là phim cũ, Củng Lợi lúc ấy thanh xuân dào dạt cũng chưa già dặn kinh nghiệm, đóng một bộ phim duy nhất cải biên từ tiểu thuyết của Lý Bích Hoa. Khi đó chuyện tình cảm của Trương - Củng (Trương Nghệ Mưu – Củng Lợi) đang nồng nhiệt, được nhà sản xuất phim Hồng Kông tận dụng triệt để.
Lúc ấy cô còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ, chính mình ngày thường cũng hay mua tạp chí giải trí, báo viết toàn tai tiếng tình ái của Trương - Củng, quay phim chụp hình lén, rất sống động, giả giả thật thật.
Về sau phim công chiếu, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy poster tình cảm của hai người. Cô năn nỉ cha mẹ cùng cô đi xem bộ phim này, cô hớn hở đi giữa, một mực nắm hai tay hai người, mẹ cô cầm đồ ăn vặt, cha cô cầm con búp bê mới mua cho cô.
Bộ phim cũng không thích hợp cho trẻ con như cô xem, nhiều cảnh thảm thiết, máu me chết chóc, còn nói bộ phim hôm nay dành cho thiếu nhi. Kỹ xảo hành động xem ra kém xa hiệu quả thẩm mỹ, diễn xuất thì ngu ngơ, động tác cứng nhắc. Sau này khi đã thành ngôi sao quốc tế, ông ta thở dài nói: lúc ấy chỉ vì muốn kiếm tiền mua dụng cụ quay phim mà cam chịu vì giải trí hiến thân.
Mẹ cười che mắt cô, ngăn không cho cô thấy những cảnh không phù hợp, cha thì thở dài: bây giờ trẻ con trưởng thành sớm quá.
Có lẽ đấy là bộ phim duy nhất cả nhà họ cùng xem với nhau. Lúc ấy chỉ thấy bình thường, lúc này bỗng nhiên nhìn lại, một mảnh buồn vô cớ.
Kỳ thật lúc nhỏ xem cũng không hiểu hết được bộ phim, chỉ nhớ rõ dung mạo trẻ đẹp của Củng Lợi vừa mới xuất hiện, quần áo phiêu phiêu mềm mại như tuyết, tựa như cảnh trong cõi mộng. Cô đang lúc tuyệt vọng gặp được tình cảm chân thành cả đời, vì vậy dũng cảm tiến lên cho đến khi mang theo nụ cười tuyệt mỹ ngã nhào vào ngọn lửa đang cháy bừng.
Một mảnh đỏ tươi, màu đỏ của quần áo, màu đỏ của ngọn lửa. Trên TV vẫn là trạng thái yên tĩnh, Trần Tử Dữu chưa mở lại tiếng. Cô biết bây giờ sẽ vang lên bài hát “đốt tâm dĩ hỏa”, nhạc đệm nổi tiếng xen giữa, cô không muốn nghe nữa.
Ừ, cô nghĩ thầm, mình cũng từng có thời tự cho là tuyệt vọng và không có chí tiến thủ, làm những việc ngu ngốc như thiêu thân lao đầu vào lửa, quả nhiên đã được cứu vớt, bởi vì tuyệt vọng và không có chí tiến thủ đã thay thế những chuyện xưa cũ.
Sinh mệnh không ngừng sinh sôi, cho tới bây giờ cũng chẳng có chuyện gì to tát. Nhìn cô xem, không phải cũng giống những thứ giải trí kia sao, cũng từng cười nhạo chính mình.
Bộ phim chuyển đến thời hiện đại, phần sau trở nên nhàm chán, trong phòng không bật đèn, chỉ thấy trên màn hình bóng người di động, cũng không có tiếng vang. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Giấc mơ về thời thơ ấu trở nên lờ mờ. Sinh nhật mình, cô mặc chiếc đầm lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, rất nhiều bạn bè đến chúc mừng, trên bàn trước mặt chất đầy quà tặng màu sắc sặc sỡ, từng món từng món được nâng niu bóc ra. Cuối cùng, ông ngoại tặng cho cô chiếc vương miện bằng vàng có đính kim cương xung quanh, tự tay đội lên đầu cô, cười hiền hòa: "Tiểu công chúa của chúng ta lại lớn thêm một tuổi." Cô cúi người hôn má ông ngoại.
Khung cảnh nháy mắt lại đổi thành bữa tiệc của người khác, hình ảnh trắng toát, linh hoạt kỳ ảo. Chủ nhân trước mặt có một chút mơ hồ, thanh âm cũng rất rõ ràng, là con trai: "Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh."
Cô thẹn thùng nói: "Làm sao bây giờ? Em không chuẩn bị quà."
Người con trai nói không sao nhưng cô có cảm giác rất xấu hổ, trong nội tâm bất an, thập phần lo nghĩ.
Sau đó không biết như thế nào, quà tặng đột nhiên được chuẩn bị, cung kính đưa đến trước mặt chủ nhân. Linh hồn của cô ở trên không nhìn xuống, phát hiện món quà rõ ràng là chính cô, dùng sợi ruy băng buộc lại, đặc biệt đáng yêu, khiến bản thân không thể động đậy.
Món quà dè dặt mở miệng nói chuyện: "Anh thích không?"
Người kia không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, tự tay kiểm tr