
iễn câu hỏi này đã 101 lần, Ô Hiểu Dạ liếc mắt, cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết hắn chỉ là ai."Anh ta là ân nhân cứu mạng của Tiểu Tĩnh." Tiếp tục gọt vỏ quả táo, cô nhìn mặt ông xã lão Đại khó chịu ở bên cạnh đánh trứng nước nói: "Em cho là chúng ta thảo luận qua, anh ta muốn ở lại bao lâu, thì có thể ở lại bấy lâu.""Hắn bất quá chỉ cứu Tiểu Tĩnh một mạng, chẳng lẽ muốn con bé lấy thân báo đáp?" Đem sữa tươi thêm vào trong nước trứng, tiếp tục dùng lực đánh nước trứng, Cảnh Dã xem thường nói: "Làm ơn đi, hiện tại cũng thời đại nào rồi hả ?""Hai lần." Cô nhìn người đàn ông nói ẩu nói tả kia, nghiêm mặt nói: "Anh ta đã Hắn là cứu con bé hai lần, hơn nữa em vô cùng cảm kích."Nghe được bà xã nhấn mạnh câu nói phía sau, Cảnh Dã lầu bầu: "Anh đâu có nói anh không cảm kích đâu." Ô Hiểu Dạ buồn cười nhìn hắn, mở miệng nói: "Anh rất cảm kích, cho nên anh mới nghĩ đuổi hắn đi? Thật là lập luận kỳ diệu ."Trong lúc nhất thời, có chút á khẩu. Cảnh Dã lắp bắp giải thích: "Làm ơn, anh đâu có, anh chỉ là cảm thấy!""Cảm thấy cái gì?" Cô nhíu mày chờ.Hắn rộng miệng mở, thật lâu, mới thốt ra một câu: "Tiểu Tĩnh không thích hắn."Không sai, hắn thật thông minh đến chết tiệt!Bắt được sự thật này, Cảnh Dã đem trứng rót vào cái chảo trên lò, vừa dương dương đắc ý chấm điểm nói: "Đại gia ta dùng mông nghĩ cũng biết, tên kia đã làm con bé sợ! Cho dù tên rùa khốn kiếp đó có là ân nhân cứu mạng của con bé, chúng ta cũng không nên để người làm con bé sợ ở trong nhà mình, nếu hắn thích, , đại khái có thể khách sạn mà."Cô xem thường nhún vai một cái, "Nếu như Tiểu Tĩnh thật sự sợ, chúng ta dĩ nhiên nên làm như vậy.""Nếu như? Cái gì gọi là nếu như?" Hắn vặn lông mày, nhìn bà xã, "Em có ý gì?""Tôi cảm thấy được, Irapa khiến Sơ Tĩnh khẩn trương, nhưng sợ?" Hiểu Dạ lại nhún vai một cái, đem trái táo gọt xong, nhất nhất bày ngăn nắp trê chiếc dĩa bằng sứ trắng, sau đó xoay người, nhìn người đàn ông đang cau đôi mày rậm nói: "Em không cho là con bé sợ anh ta.""Con bé dĩ nhiên sợ hắn, làm ơn, con bé hoàn toàn không đến gần hắn, ngay cả nhìn lâu khuôn mặt kia mặt một cái cũng không dám." Hắn thả cái chảo xuống, món trứng trán sữa tươi ở trong nồi dao động, vừa không quên nhắc nhở bà xã."Đừng nói với em, anh cho rằng con gái mình trông mặt mà bắt hình dong." Cô xem thường đem cái ly đặt ở trên bàn cơm."Anh không hề nói như vậy." Hắn đem món trứng tráng mềm mại đặt lên mâm, xoay người lại thả vào bàn dài, nhíu mày nói: "Nhưng em không thể phủ nhận, khuôn mặt kia, người bình thường nhìn cũng sẽ sợ."Hắn nói chưa dứt lời, A Nam đã ngáp dài lung lay đi vào, đặt mông ngồi ở trên ghế, nắm cái ly trên bàn lên , uống một ly sữa tươi trước, mới cười nói: "Chú Cảnh, chị Hiểu Dạ, Chào buổi sáng!""Thằng oắt, kêu anh là đại ca!" Cảnh Dã nghe vậy, đưa tay gõ vào đầu hắn, khó chịu mở miệng chỉ ra chỗ sai hắn mà gọi.Những tên oắt chết tiệt này toi, tất cả đều đi theo tiểu Lam gọi hắn là chú, gọi Hiểu Dạ là chị, giống như hắn là trâu già gặm cỏ non vậy, hắn chẳng qua chỉ lớn hơn cô mấy tuổi mà thôi có được hay không?"Khụ khụ! Đại ca?" A Nam sặc một cái, nhíu mày hỏi lại."Thế nào? Cậu có ý kiến?""Không có." Hắn làm sao dám có ý kiến? Mặc dù đã đi vào trung niên, nhưng người đàn ông này vẫn có thể đánh hắn giống như đầu heo. A Nam gió chiều nào che chiều ấy, quỷ quyệt kêu ngọt một tiếng: "Đại ca, Chào buổi sáng."Thế mới được chứ!"Điềm Điềm đâu?" Gần đây vì chuyện Sơ Tĩnh, mấy đứa nhóc này đều trở về rồi, đôi vợ chồng này bị phân phối đến nhà trọ bên này ở, bình thường hai người này dính sát vào nhau, sao hôm nay không thấy bóng dáng? A Nam nghe vậy, nhếch miệng cười một tiếng, "Cô ấy đang tắm.""Nhìn mặt cậu giống như tên dâm tặc vậy! Nói, buổi sáng đã làm chuyện tốt gì rồi?" Cảnh Dã híp mắt, ép hỏi.Người đàn ông này thiệt là!Hiểu Dạ đánh vào cơ lưng rắn chắc của hắn, đỏ mặt lên tiếng quát bảo hắn ngưng lại: "Này! Sáng sớm anh nói bậy bạ gì đó? Còn không mau đem nồi đi rửa!"A Nam ở một bên cười trộm, thấy Cảnh Dã quay đầu nhìn mình lom lom, để tránh lại gặp đạn lạc đánh trúng, hắn lập tức thu hồi nụ cười, đứng dậy đi hỗ trợ Hiểu Dạ làm salad rau xà lách, không quên mở miệng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hai người mới vừa rồi đang nói chuyện gì?""Còn có thể tán gẫu cái gì? Trong nhà rõ ràng có thêm một gian phòng, nhưng『 Cảnh đại ca 』vong ân phụ nghĩa của các cậu, lại muốn đem ân nhân cứu mạng của Sơ Tĩnh đuổi ra ngoài!""Làm ơn đi, tên kia hoàn toàn có ý định bất lương đó!" Cảnh Dã khó chịu kháng nghị."Anh dựa vài điểm nào để kết luận?" Hiểu Dạ chống nạnh, nhíu mày hỏi.Cảnh Dã đem cằm hất lên, đôi tay ôm ngực, hé mắt nhìn cô nói: "Chỉ bằng việc anh và hắn đều là đàn ông! Đàn ông thì đều là dùng nửa người dưới suy tính!"Vốn là còn có chút căm tức Hiểu Dạ, nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi phì một tiếng, bật cười."Được rồi, điểm này thì em không có cách nào phản bác á." "Vốn là thế mà, anh nói cho em biết, hắn cái này gọi là chồn chúc tết gà, không có ý tốt! Tiểu Tĩnh rõ ràng đang sợ tên kia! Ai biết lúc con bé mất trí nhớ thì gã quê mùa kia đã làm g