Insane
Thâm Tình Đại Quê Mùa

Thâm Tình Đại Quê Mùa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323793

Bình chọn: 7.5.00/10/379 lượt.

ô. Bọn họ đến nhà cô lúc trời chưa sáng, Hàn trước đó báo cho người nhà cô, cho biết có sự hiện hữu của hắn, nên không tạo thành quá lớn xôn xao.Mẹ của cô Ô Hiểu Dạ, giống như cùng cô từ cùng một khuông mẫu khắc ra ngoài, ban đầu, hắn còn ngỡ mẹ của cô là chị em sinh đôi với cô, nhưng cô không hề có chị em, hắn nhớ.Chuyện hắn nhớ, quá nhiều.Chuyện cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, tại trong không tự giác, hắn đã sớm đem tất cả những chuyện mà cô đã nói, đều nhớ kỹ trong lòng.Cha của cô Cảnh Dã, có cảm giác quen thuộc nào đó, để cho thần kinh hắn khẩn trương, hắn rất nhanh liền phát hiện ra tên kia là cùng loại.Những người đàn ông nhà cô, đều có được một loại mùi y hệt nhau, loại mùi đó làm cho người ta khẩn trương, không phải bọn chúng thật sự tản mát ra mùi vị, mà là chúng nó giống như nhẹ nhõm, tản mát ra từ hành động cử chỉ của mọi người.Hắn nhận được đồng loại, mặc dù bọn họ nhìn như văn minh, dấu đi vuốt nhọn răng sắc, dùng nụ cười, cử chỉ lịch sự để che giấu, hắn vẫn có thể ngửi ra thú tính dưới lớp áo khoác lễ phép.Huống chi, mấy người đàn ông kia ở trước mặt hắn, hoàn toàn không hề cố gắng che giấu đi. Không biết tại sao, điều đó đã làm cho hắn cảm thấy đỡ hơn một ít. Hắn có lẽ sẽ không quá biết cách ứng phó với người khác, nhưng hắn biết rõ làm sao đối phó đồng loại. Hàn mang hắn đến gian phòng này, cho hắn một cái chăn. Trong phòng giường là mềm, còn có khăn phủ giường thoải mái mát mẻ , cùng hai gối đầu bằng lông vũ.Hắn không phải là không cảm kích lòng tốt của những người này, nhưng trải qua một canh giờ lăn lộn, sau đó hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn nằm trên mặt đất.Hắn không quen ngủ giường ấm, tình nguyện ngủ trên sàn nhà, cũng không có cách nào ở trên chiếc giường mềm mại đó mà thanh tĩnh lại.Nửa tháng.Cô nhận được mọi người, cha mẹ cô, chú bác, anh chị em, thậm chí từng nhân viên Hồng Nhãn .Chỉ trừ hắn ra.Bác sĩ Tằng Kiếm Nam của Hồng Nhãn, nói đó là di chứng do cô bị chấn thương ở đầu, bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên đầu của cô tự động đóng lại, đem đoạn thời gian đó cách ly.Trí nhớ của cô, chỉ dừng lại từ đoạn thời gian trước khi cô bị rơi máy bayNhững thứ khác, cô đều quên tất cả.Cô không nhớ rõ Kaka, không nhớ rõ những ngày tháng cô cùng hắn sống trên chân núi không nhớ rõ tất cả những kí ức mà hắn nâng niu quý trọng từng ly từng tý! Hơn mười ngày qua, cô vẫn sợ hãi hắn, sợ hắn, không muốn nhìn hắn lâu thêm một chút. A Nam nói, hắn không biết được cô có thể khôi phục hay không, căn cứ vào những bệnh trạng của những người trước đây, có người về sau sẽ nhớ lại, cũng có người cả đời cũng không thể nhớ. Ban đầu cô còn khiếp sợ, mấy ngày sau, từ từ bình phục xuống.Cô không nhớ , nhưng hắn nhớ, hắn không có cách để buông tay như vậy.Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cô mang về trong núi, đem cô bảo vệ dưới đôi cánh của hắn, đem cô bảo vệ tại trong lòng ngực của chính mình, nhưng tình huống không cho phép.Hắn nhất định lấy lợi ích của cô nghĩ đến trước tiên.Cho nên, hắn tiếp tục ở lại, chờ, chịu nhịn những ánh mắt của những người xa lạ kia , chịu nhịn thái độ sợ hãi của cô , chịu nhịn thái độ không có chút thiện cảm của cha cô.Hắn biết, người đàn ông đó vô cùng muốn đem hắn cho trói lại, vứt xuống biển, làm mồi cho cá mập.Nguyên nhân duy nhất làm cho tên kia không động thủ, là bởi vì mẹ của cô phản đối.Nói thật, hắn thà tình nguyện có thể để cho người đàn ông hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ đó có loại cơ hội này, cũng không muốn nhìn thấy cô sợ hãi mình.Irapa tắt nước lạnh, lấy khăn lông lau khô mình, đi trở về trong phòng.Khi hắn nhìn thấy bao tay da hắn đặc biệt lấy nó làm cái cớ, trái tim không tự chủ rút chặt lên. Chỗ này thật ấm áp, quá ấm áp. Hắn hoài nghi cho dù đến mùa đông, cô cũng không cần dùng đến cái bao tay này. Tựa như, cô thật sự tuyệt không cần hắn. . . . . . Cái nhận thức này, làm cho hắn ngực khó chịu.Trên chân núi, cô chỉ có hắn để có thể dựa vào, nhưng ở nơi này, cô giống theo như lời của A Nam, là một tiểu công chúa, phải có lâu đài cùng quân đội đang bảo vệ cô; nói người nhà của cô là một đội quân, tuyệt đối không hề khoa trương.Cô không cần hắn.Mấy ngày qua, hắn so với bất kì ai đều rõ ràng chuyện này hơn.Dù vậy, hắn vẫn mặc quần áo, sau đó đem cặp bao tay da mềm mại nhét vào trong túi quần.Nhìn Đại Dương rộng lớn xanh thẳm bên ngoài cửa sổ kia, hắn hít một hơi thật sâu.Cô không thể nào không nhớ ra hắn.Nghĩ như vậy có lẽ quá mức tự đại, nhưng hắn không có cách nào tiếp nhận thực tế trước mắt, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định có thể làm cho cô nhớ.Nhưng những ngày này, ở giữa hắn và cô luôn có quá nhiều người, hắn không có cơ hội, hoặc là nên nói, cô không để cho hắn có cơ hội cùng cô đơn độc chung đụng.Đó là bởi vì cô sợ. Sợ hắn. Nhưng có lúc, hắn sẽ bắt được cô đang nhìn hắn, sau đó cô sẽ vội vã rũ tầm mắt xuống, nhưng có mấy lần hắn dám thề, ánh mắt của cô giống như đã nhận được hắn, thậm chí ẩn chứa một chút đau đớn. Hai ngày nay, hắn thật, không nhịn được, bắt đầu hoài nghi. . . . . ."Tên kia rốt cuộc còn muốn ở nơi này ở bao lâu?" Nghe được Cảnh Dã tái d