Old school Swatch Watches
Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323420

Bình chọn: 8.5.00/10/342 lượt.

cảm thấy hết thời, Cố Tích Hoa thốt ra những lời này rồi mở cửa xe

lao ra ngoài, ê…mưa còn chưa dứt.

Thẩm Châm ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe lờ mờ, cô thấy anh chạy đến

cửa hàng tiện lợi gần nhất mua đồ, sau đó căng ô ra…sau đó…che ô quay

lại…thanh toán tiền…đi đến ngoài cửa xe phía bên cô…mở cửa ra…hạ ô thấp

xuống…

Một chiếc ô màu đen rất to, có thể che hai người, bàn tay anh nắm chặt

chuôi ô, khớp xương rõ rệt, đốt ngón tay rất dài, sạch sẽ, một chút gân

xanh nho nhỏ nổi lên vì dùng sức, trên tay có nước, không biết nóng hay

lạnh.

Thẩm Châm xuống xe, cảm giác mát lạnh bên ngoài khiến tinh thần cô kích

thích. Mưa rơi lốp bốp trên mặt đất, bọt nước văng tung toé đến gần đầu

gối. Cố Tích Hoa mặc quần tây đen, không nhìn ra ẩm ướt, cả chiếc áo sơ

mi màu tím của anh đều ướt, nó liền trở thành màu tím sẫm, dính sát cơ

thể anh. Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Châm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng trên đầu.

Hai người yên lặng không nói gì mà đi trên đường, tới dưới lầu nhà Thẩm Châm.

“Cố Tích Hoa.” Thẩm Châm mở miệng gọi anh.

Suy nghĩ một chút, cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, a…cảm giác không tệ.

Cơ thể Cố Tích Hoa không động đậy, anh cầm ô nhìn cô.

“Em cảm thấy lần thứ ba gặp mặt em đã muốn định cả đời với anh.” Thẩm Châm nói nghiêm túc.

“Ừm.” Câu trả lời của anh không biết là vô thức hay là không để ý, đã nhẹ nhàng còn đơn giản.

“Anh hãy cho em số điện thoại di động.” Thẩm Châm trịnh trọng nói.

“Di động của em không phải ngừng hoạt động rồi ư?” Sắc mặt Cố Tích Hoa như thường.

“…Đó là lời thoại tình thú, anh cũng tin…”

“Tôi tin.”

“…Anh có cho hay không?”

“Cho.”

“Thật sao?”

“…Đó là lời thoại tình thú, em cũng tin…”

“………….” Thẩm Châm bị nghẹn họng.

Cố Tích Hoa mỉm cười. Tiếng cười trầm thấp vang bên tai, khiến người ta cảm thấy gợi cảm khó hiểu.

Thẩm Châm đỏ mặt.

Thật kinh ngạc, bà đây là ngự tỷ mà, cũng biết đỏ mặt ư? Thẩm Châm có chút thần chí mơ hồ.

“Em cho là vì sao tôi lại đưa em về nhà?” Cố Tích Hoa hỏi.

“À…bởi vì em là con gái?” Thẩm Châm thử thăm dò trả lời, “…Ưm, nếu không…gặp mặt ba mẹ?”

“…” Cố Tích Hoa bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước không có ánh sáng.

“Lấy di động ra đi.”

Thẩm Châm đưa di động cho anh.

Ngón tay thon dài bấm trên di động, gọi qua ——

Tích tích.

Hai tiếng rất nhẹ, sau đó ngắt kết nối.

Di động trở về trong tay Thẩm Châm.

Cố Tích Hoa thở dài một hơi, “Thẩm Châm, em còn thiếu một lời tự giới thiệu.”

“Thẩm Châm, nữ…ặc…cái này anh hẳn là thấy rồi?”

Cố Tích Hoa im lặng.

“…24 tuổi, không có tình sử, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước… Tiền lương

một vạn ba, không nhà không xe… Ba mẹ khoẻ mạnh, không anh chị em…”

Cố Tích Hoa chú ý tới tầm mắt mơ hồ bất định và cách nói chuyện gián đoạn của Thẩm Châm, anh nhướng mày.

“Thẩm Châm.” Anh gọi cô, cô dừng lại, sắc mặt ửng đỏ.

“Em bị cảm sao?”

“…Không…” Ánh mắt Thẩm Châm lại bắt đầu bay đi.

Cố Tích Hoa nhìn cô.

Thẩm Châm nhắm mắt lại, sau khi mở ra cô nghiêm túc nói: “…Thẩm tiên sinh, anh lộ điểm rồi…” Cô vươn tay chỉ chỉ, “…Hai điểm…”

Cố Tích Hoa: “……….” Đuôi lông mày anh nhíu lại vài cái khó có thể nhận ra, sau đó anh dứt khoát xoay người, chiếc ô màu đen biến mất trong cơn

mưa.

Thẩm Châm im lặng. Chẳng phải là vừa lúc đèn ngay trên đầu ư, không phải vừa lúc mắc mưa sao. Này, ban đầu cô cũng không chú ý mà.

Khi Thẩm Châm đang nói “cái này anh hẳn là thấy rồi” thì cô theo bản năng…a…nhìn ngó anh…

Ai biết sẽ lộ ra chứ, ai biết được…hai điểm màu đỏ…hai điểm màu đỏ của Thẩm tiên sinh…

Thế là vẻ mặt Thẩm Châm dào dạt ý xuân…bay trở về nhà trọ…

Tắm xong Thẩm Châm nằm trên giường nhìn dãy số trong di động mà ngẩn người… Lại nhớ tới một màn trước đó…

Thành thật mà nói, cô vô cùng rung động. Khi anh che ô điềm tĩnh đi về phía

cô, Thẩm Châm nghĩ thầm… Đây là người đàn ông mình thích, người đàn ông

mình vừa gặp đã yêu, anh ấy tốt như vậy.

Cuộc đời này gặp được anh may mắn biết bao.

Cô cười cười, lưu lại dãy số là “Thẩm tiên sinh”, cảm thấy hài lòng cô tắt máy đi ngủ.

Lúc này Cố Tích Hoa đang trên đường trở về, di động “đinh” một tiếng, anh lấy ra xem —— một hình trái tim đỏ rực.

Sau đó trên màn hình xuất hiện “Cố Nam Thành gọi đến”.

Anh tiếp máy.

“Anh ở đâu?”

“Trên xe, khoảng hai mươi phút nữa.”

“Hành lý của anh đã tới nhà em trước anh hai tiếng.”

“Ở trên đường gặp phải một người quen.” Ừm…Thẩm Châm nói kiếp trước bọn họ từng yêu nhau, cho nên hẳn là người quen nhỉ.

“Tâm trạng anh không tệ?” Cố Nam Thành cảm nhận được bên kia hình như đang cười.

“Ừ. Chú cũng không kém.” Gọi điện thoại hỏi hành tung của anh không giống như việc Cố Nam Thành sẽ làm.

Cúp máy, Cố Tích Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác ướt sũng toàn thân rất

không thoải mái, hơn nữa anh vừa ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng

hồ, tình trạng hiện tại có thể nói là không ổn. Những người quen anh đều biết rằng anh có yêu cầu đối với cuộc sống, không tính là soi mói,

nhưng cũng không dễ dàng thoả mãn. Như là loại chuyện vì con gái mắc

mưa, ừ, Cố Tích Hoa anh thật chưa làm bao