
nói: “Cậu có loại cảm giác này không, một người ở trong mắt người khác có lẽ rất bình thường
hoặc là không có điểm gì nổi bật, nhưng khi cậu nhìn thấy anh ấy, lúc
đối diện với tầm mắt của anh ấy, cậu chợt nghe thấy một âm thanh đâu đó ở trong lòng nói ‘à, đúng vậy, chính là anh ấy’?”
Tống Thanh Vãn nhớ tới khi cô vừa tốt nghiệp tham dự cuộc họp tuyển dụng,
thời tiết rất nóng, cô đã đợi rất lâu mới đến phiên mình, đi vào phòng
phỏng vấn, bốn người, ba nam một nữ, cô nói: “Xin chào…” Ngẩng đầu lên, cô liền đối diện với khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc của Cố Nam Thành, câu
nói kế tiếp liền tan biến. Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, rõ ràng mắt
đối mắt, nhưng cô luôn có cảm giác ánh mắt kia đã gặm cắn toàn thân cô.
Cô nghe trong lòng mình có tiếng nói: này, Tống Thanh Vãn, mi xong rồi.
Thẩm Châm nhìn đôi mắt lờ mờ của Tống Thanh Vãn, hai má ửng đỏ, biết cô bạn
mình chắc chắn nhớ tới Cố Nam Thành. Lúc này, di động của Thẩm Châm vang lên, cô nhìn biểu thị cuộc gọi đến trên màn hình, nhịp tim bỗng nhanh
hơn —— “Thẩm tiên sinh gọi đến”. Tống Thanh Vãn không phát hiện, chỉ
thấy Thẩm Châm cố gắng đè nén khoé miệng nhếch lên rồi tiếp máy: “A
lô.”Ánh mắt cười thành một đường, lấp lánh trong suốt.
Âm thanh bên kia cũng rất khoan khoái, anh cầm điện thoại ánh mắt thật
sâu, khuôn mặt cũng rất dịu dàng: “Buổi tối em muốn đi đâu ăn?” Câu hỏi này…chỉ có một người đàn ông tự tin và mạnh mẽ mới có thể nói vậy
với một người phụ nữ, anh không phải hỏi “Buổi tối có được không”, cách
hỏi như vậy nhìn như tôn trọng phía nữ, thực ra ở sâu trong lòng người
đàn ông còn đang trong giai đoạn thăm dò thử nghiệm mối quan hệ này,
chưa muốn để lộ bản thân quá nhiều trong mối tình này, mà câu “Buổi tối
muốn đi đâu ăn”, chứng tỏ rằng buổi tối của cô đã thuộc về anh, không
cho phép từ chối cũng không được phản bác, cứng rắn mà lại khí phách, đi đâu ăn mới là tôn trọng cô, cùng lúc biểu hiện vẻ dịu dàng tinh tế hào
phóng lịch sự của anh. Đây quả là…trúng tất cả điểm đòi hỏi của Thẩm
Châm.
Thẩm Châm hít một hơi thật sâu như hít thuốc phiện, nói: “Gần đại học F có một quán mì thịt bò ăn ngon lắm.”
“Được, tám giờ anh tới đón em.”
“Vâng.”
Cúp máy, Thẩm Châm híp mắt lại. Một người đàn ông, không bài xích bần cùng, không khoe khoang giàu sang, có thể vào tiệc rượu cao cấp, cũng bằng
lòng ngồi ở quán nhỏ ven đường. Người như thế, sau khi kết hôn mới có
thể đồng cam cộng khổ, ở bên nhau lâu dài.
Đẹp trai quá đi?!!!
Tuyệt vời quá xá?!!!
Thẩm Châm chịu đựng 10086 con thảo nê mã* lao nhanh trong lòng mà giữ sắc mặt bình thường ăn uống. Tống Thanh Vãn trông thấy người đối diện muốn cất tiếng cười to nhưng dốc sức duy trì
hiện trạng, cô thở dài một hơi.
(*) thảo nê mã
Bảy giờ rưỡi, Thẩm Châm nhận được tin nhắn của Cố Tích Hoa —— đang trên đường tới.
Thẩm Châm vừa thay váy vừa chú ý di động phát sáng trên bàn trang điểm, bốn
chữ vô cùng đơn giản thêm một dấu chấm tròn lại khiến tim cô đập nhanh,
tay run lên, tay kéo phéc mơ tuya liền kẹp phải da thịt, đau đến mức ứa
ra mồ hôi lạnh.
Mợ nó! Trong lòng cô mắng to một tiếng, xoay lưng nhìn, chếch qua một phía trên cổ của người trong gương có một dấu đỏ. Cô cẩn thận kéo phéc mơ
tuya lên, vén tóc, nhìn trong gương cười cười. Người đẹp tóc dài trong
gương làn da trắng mịn, lông mày thanh tú đôi mắt trong veo, khoé mắt
cong lên tươi cười. Thẩm Châm là mẫu người đẹp tự nhiên, không thích
cũng chưa bao giờ trang điểm. Bởi vì cô nói rằng ——
Lúc làm tình ai thích nhấm nháp khuôn mặt đầy phấn hoá chất chứ?
Nhưng son môi vẫn có thể chấp nhận, đây cũng là đồ trang điểm duy nhất cô sẽ
mua. Cô chọn màu hồng phấn rất nhạt, bóng bẩy ươn ướt, hiệu quả như son
bóng.
Cô xem đồng hồ, đã bảy giờ năm mươi phút, cô kéo bức màn ra nhìn xuống
dưới, một chiếc Phaeton đúng lúc ngừng dưới lầu nhà trọ, người đàn ông
từ ghế lái đi ra, anh nhìn lên trên đối diện tầm mắt của Thẩm Châm. Hôm
nay anh ăn mặc một bộ đồ thoải mái, màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng cũng
rất bình thường, nhưng mặc trên vóc dáng của anh lại đặc biệt cao ngất
điển trai. Cố Tích Hoa nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Thẩm Châm hít thở hơi
khó khăn, người đàn ông này rất có khuynh hướng cảm xúc!
Thẩm Châm đi xuống lầu, ở trong thang máy đối diện với bức vách phản chiếu
mà nhìn chính mình. Ờ, váy thục nữ màu trắng, rất đoan trang cũng rất
trẻ trung, không lộ ngực cũng không lộ đùi, mái tóc dài xoã ra, che hơn
phân nửa bờ vai, đẹp lắm, rất đẹp! Cô gật đầu với mình rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra cô liền hối hận. Ánh mắt của Cố Tích Hoa đầu tiên đảo qua vai cô, ánh mắt sâu thêm vài phần, rồi lướt qua…vòng eo nhỏ bé của cô, cặp đùi
được làn váy bao bọc, lộ ra bắp chân nhỏ… Nhìn trở lại khuôn mặt cô, anh dán mắt vào bờ môi mật ngọt, ánh mắt lại sâu thêm mấy phần.
Thẩm Châm cảm thấy mình là kẻ gian bị coi xét!
Nhưng cô rõ ràng ăn mặc rất bình thường mà?!
Thẩm Châm không biết, mái tóc dài của cô phủ trên bờ vai trắng nõn mịn màng, lộ ra xương quai xanh có thể lờ mờ trông thấy là gợi cảm biết bao, vòng eo của cô vốn