
giải độc!”
Vệ Tử Thanh nặng nề mà thở phì phò, kịch độc trong thân thể của hắn bắt
đầu phát tác, hắn chỉ cảm thấy cả người vô lực, hắn dùng tay chống đỡ
thân thể, thanh âm suy yếu nói
“Ngài… Không cần…. Ngài đem giải dược trên tay cấp thuộc hạ…….”
Tử y nam nhân mở bình sứ ra, đem cái chai tới dưới chóp mũi ngửi ngửi,
trầm mặt, lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử liếc mắt một cái, lạnh giọng nói
“Ngươi tốt nhất xác định trong cái chai này là giải dược, nếu không, bổn tọa sẽ làm ngươi sống không bằng chết!”
Nói xong, tử y nam nhân đưa bình sứ cầm trong tay cho Vệ Tử Thanh.
Bạch y nữ tử biểu tình lãnh đạm, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói một lời.
Vệ Tử Thanh tiếp nhận chai thuốc, mở ra, đem giải dược màu đỏ uống vào,
sau đó đem giải dược màu trắng đổ ra, nhẹ nhàng áp thành bụi phấn, sau
đó cẩn thận thoa trên vết thương, nhắm mắt điều tức một hồi lâu, mới mở
hai mắt ra, đứng lên.
Hắn chậm rãi đi đến bạch y thiếu nữ trước mặt, run rẩy thanh âm nói
“Phiêu linh cô nương, là nàng sao?”
Bạch y nữ tử thản nhiên gật gật đầu, đột nhiên không nói câu nào, liền phi
thân rời đi, thân ảnh nho nhỏ giống như quỷ mị, nhảy mấy cái, rất nhanh
liền biến mất trong đêm tối.
Vệ Tử Thanh đứng ở tại chỗ hai mắt
nhìn bạch y nữ tử biến mất phương hướng, vẫn không nhúc nhích, trong mắt có một chút không dễ phát giác ưu thương.
Tử y nam nhân nhìn
thấy Vệ Tử Thanh lẳng lặng nhìn xuất thần phương hướng nữ tử quỷ dị kia
rời đi, trong lòng không khỏi có điểm hờn giận, lạnh lùng thốt
“Tử Thanh, ngươi nhận thức nàng?”
Vệ Tử Thanh trầm mặc một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói
“Ngài, nàng chính là phiêu linh cô nương nửa năm trước đã cứu thuộc hạ.”
Bầu trời, mưa bụi vẫn đang bay lả tả lạnh như băng, chung quanh một mảnh
tĩnh mịch, gió lạnh thổi qua, làm người ta nhịn không được cảm thấy rét
lạnh đến xương, Vệ Tử Thanh lại ngẩng đầu nhìn về phía phương xa bị bao
phủ trong bóng đêm, hắn rốt cục lại gặp nàng, nhưng là, ánh mắt nàng
nhìn hắn, lại vẫn là lạnh lùng như vậy, vẫn xa lạ như vậy, có lẽ, hắn
không nên hi vọng quá nhiều, nàng luôn luôn đều là như thế, không phải
sao? Lúc này đây, hắn còn không kịp hướng nàng nói tiếng cám ơn, nàng đã đi, lần sau, lần sau, bọn họ còn có thể gặp lại sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Tử Thanh chỉ cảm thấy lòng đang ẩn ẩn đau, cô gái này tựa như ảo mộng, nhất định là hắn không chiếm được mộng.
Vệ Tử Thanh đắm chìm suy tư chính mình, không nhìn thấy, trong đêm tối, vị tử y nam nhân kia cũng đang nhìn phương hướng bạch y nữ tử biến mất,
trong mắt chợt lóe lên quỷ dị. Lạc cung, ánh nến yếu ớt đốt trong phòng ngủ soi rọi bóng hình Diệp
Lạc mặc độc áo khoác mỏng, lặng yên ngồi ở trên ghế lau mái tóc dài ẩm
ướt.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Thanh nhi thần
sắc kích động thẳng bước tiến vào, hạ giọng đối Diệp Lạc nói” Tiểu
thư, không xong rồi, thái tử gia đến đây!”
Diệp Lạc hơi sững sờ,
còn chưa kịp hỏi rõ ràng, cửa phòng ngủ đã bị một cước đá văng, Tử Dạ
sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn nàng.
Diệp Lạc biểu tình bình tĩnh, đem áo khoác cất đi không để lại dấu vết, thản nhiên nhìn Thanh nhi, biểu thị kêu nàng đi ra ngoài trước.
Thanh nhi do dự một chút, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng, cuối cùng là cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Diệp Lạc nhìn Thanh nhi đem cửa phòng ngủ đóng lại, thế này mới thản nhiên nhìn Tử Dạ, mặt không thay đổi nói
” Không biết thái tử điện hạ đêm khuya đến nơi này có việc gì vậy?”
Tử Dạ lại ngoài ý muốn chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ngồi xuống ghế,
đánh giá một chút mái tóc dài ẩm ướt kia của Diệp Lạc, khẽ cười một
tiếng, nói
” Trong phòng ngủ Lạc cung mưa dột đến vậy sao? Thái Tử Phi như thế nào giống như mới vừa ra ngoài dính mưa vậy?”
Diệp Lạc mặt không đổi sắc, mỉm cười, nói
” Thái tử điện hạ yên tâm, Lạc cung cũng không có mưa dột, là thiếp thân vừa mới ở vườn hoa tản bộ, không cẩn thận bị dính mưa thôi!”
Hôm nay Tử Dạ, không biết vì sao, thái độ khác thường, cũng không có đối
với nàng châm chọc khiêu khích, mà là vẻ mặt hiền hoà, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc của Diệp Lạc, đưa tới mũi hít hà, nói
” Thơm quá, Thái Tử Phi vừa tắm rửa sao?”
Đối mặt Tử Dạ như thế, Diệp Lạc cảm thấy có điểm không quen, nàng thậm chí, không quen hắn đụng chạm ôn nhu, nàng không biết là nguyên nhân gì, làm cho Tử Dạ nam nhân tự cao tự đại này đối với nàng cải biến thái độ,
nhưng là, đối mặt nhu tình của hắn, nàng trừ bỏ cảm thấy không biết tin
tưởng như nào, chính là không dám nửa điểm khinh thường.
Diệp Lạc đem mái tóc từ trong tay của hắn rút về, thản nhiên nói
“Thái tử điện hạ, có việc gì xin mời cứ nói! Hiện tại đã muộn, nói không chừng, Linh sườn phi đang đợi.”
Trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia tinh quang, bỗng nhiên nhìn Diệp Lạc, giống như lơ đãng nói
“Bản thái tử hôm nay ngủ lại Lạc cung! Như thế nào? Thái Tử Phi không chào đón sao?”
Diệp Lạc nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn về phía Tử Dạ, đã thấy hắn ý cười
đầy mặt nhìn mình, không khỏi giật mình, qua một hồi lâu, Diệp Lạc mới
hồi