
ừng bước, nàng nặng nề thở dài một hơi, cảm giác bối rồi,
rốt cục mới bình tĩnh được một chút. Nhưng là, vừa nghĩ tới nụ hôn với
Tử Lạc Vân, mặt của nàng lại không khỏi đỏ lên, ban đêm yên tĩnh, nàng
rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Nàng đây là làm sao vậy? Vì sao mỗi khi hắn ôm nàng, nàng sẽ có loại
cảm giác rất kỳ quái? Vừa rồi rõ ràng rất sợ hãi, nhưng là, nàng lại
không đẩy hắn ra, nàng rõ ràng là rất tức giận trước hành động của hắn,
nhưng là, khi hắn hôn nàng, trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào?
Nàng điên rồi, nàng đúng là điên rồi! Vệ Lan ảo não gãi gãi đầu, nàng từ lúc nào thì trở nên kỳ quái như vậy? Đều tại Tử Lạc Vân, nếu không phải vì hắn, nàng cũng không biến thành bộ dạng thế này?
Nghĩ đến đây, Vệ Lan có điểm tức giận vỗ mạnh lên cành mai bên cạnh,
đem toàn bộ những đóa hoa đang nở rộ rơi đầy đất. Bỗng nhiên, phía sau
có một trận tiếng bước chân truyền đến, Vệ Lan cảnh giác quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy thân ảnh mềm mại của Lâm Oánh Nhi đang hướng nàng đi tới.
Nàng hơi sửng sốt một chút, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
-”Oánh nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?”
Thái độ của Lâm Oánh Nhi lại rất khác thường, cười đi đến bên cạnh nàng, thân thiết nói:
-”Muội muội không phải cũng đang ở nơi này sao? Tỷ tỷ ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một lát.”
Vốn Vệ Lan vừa nhìn thấy Lâm Oánh Nhi, trong lòng có một chút bất an
không yên, bởi vì lần trước, sau khi Tử Lạc Vân hôn nàng bị Lâm Oánh Nhi bắt gặp, Lâm Oánh Nhi vẫn đối với nàng rất lạnh nhạt, nay đột nhiên ôn
nhu gần gũi, có lẽ đã hết tức giận.
Nghĩ đến đây, Vệ Lan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nở một nụ cười thuần khiết, vui vẻ nói:
-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thích đến đây sao?”
Phiên ngoại — Tâm kế của Lâm Oánh Nhi
Edit: Muỗi Vove
Nhìn nụ cười thanh thuần trên khuôn mặt Vệ Lan, trong lòng Lâm Oánh
Nhi càng thêm ghen ghét vạn phần, bất quá, nàng lòng dạ thâm sâu, lại
giỏi ngụy trang, lập tức cũng lộ ra nụ cười vô hại, thản nhiên nói:
-”Đúng nha, ở lâu trong cung, cảm thấy nơi này cũng không phải là một nơi tốt, nhiều lúc cũng gặp rất nhiều chuyện phiền muộn.”
Nghe thấy Lâm Oánh Nhi nói tâm tình phiền muộn, Vệ Lan nghĩ nàng là
vì chuyện ngày hôm đó, lập tức liền hổ thẹn cúi đầu, nhẹ giọng nói:
-”Oánh nhi tỷ tỷ, kỳ thật chuyện ngày đó không giống như tỷ nghĩ đâu, chẳng qua chỉ là hiểu lầm. . . . . . . .”
Mà Vệ Lan vẫn chưa nói xong đã bị Lâm Oánh Nhi ngắt lời:
-”Muội muội, đừng nói nữa, ngày đó là tỷ tỷ không tốt, hôm nay tỷ tỷ ở đây xin lỗi muội, hi vọng muội không nên trách tỷ tỷ ngày đó đối với
muội như vậy.”
Nói xong, Lâm Oánh Nhi hướng Vệ Lan khẽ nhún. Đối mặt với thái độ đột nhiên chuyển biến của Lâm Oánh Nhi, Vệ Lan không khỏi ngây ngẩn cả
người, nàng kinh ngạc nhìn Lâm Oánh Nhi nói:
-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ không trách ta sao?”
Lâm Oánh Nhi mỉm cười, ôn nhu giải thích:
-”Ngày đó là tỷ tỷ lỗ mãng rồi, tỷ tỷ không nên đối với muội như
vậy, là vì trong lòng có một chúc khúc mắc, muội có biết, Lạc Vân hắn
ngoài trừ ta. . . . . . Kia. . . . . . Bên người hắn chưa từng có nữ
nhân khác, ngày đó tỷ tỷ đột nhiên nhìn thấy hắn và muội muội như thế,
trong lòng nhất thời khổ sở, mới có thể. . . . . . . . .”
Nói tới đây, Lâm Oánh Nhi thở dài một hơi, dừng một chút, lại nói:
-”Kỳ thật, là tỷ tỷ là không đúng, Lạc Vân sau này nếu trở thành
hoàng thượng, hắn làm sao có thể chỉ thích một mình ta được? Hơn nữa,
muội muội lại hồn nhiên đáng yêu như vậy, cùng với người khác, còn không bằng ở cùng với muội! Như vậy, sau này, cho dù chúng ta cùng chung một
chồng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình tỷ muội của hai chúng ta, không
phải sao?”
Vệ Lan nghe Lâm Oánh Nhi nói, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ảm đạm, nàng vốn nghĩ Tử Lạc Vân chỉ duy nhất đối với nàng như vậy,
nhưng là, nguyên lai cũng không phải, hắn cùng với Lâm Oánh Nhi sớm đã
làm những chuyện như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Lan không khỏi tự giễu cười, đúng vậy a,
Oánh nhi tỷ tỷ là người trong lòng hắn, hắn như thế nào lại không cùng
tỷ tỷ làm những chuyện như vậy đây? Nhưng là, nhưng là, hắn vì sao lại
đối xử như thế với nàng? Đùa cợt nàng, vui vẻ lắm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lan không khỏi đỏ hai vành mắt, Lâm Oánh Nhi
phía trước nói những gì, nàng căn bản không nghe lọt, nàng hiện tại chỉ
cảm thấy trong lòng cực kỳ ủy khuất, hận không thể lập tức chạy đi hỏi
Tử Lạc Vân tại sao cứ muốn trêu đùa nàng!
Biến hóa trên mặt Vệ Lan, làm sao qua được ánh mắt Lâm Oánh Nhi, chỉ
thấy khóe môi nàng giương lên một chút cười lạnh, vươn tay, nhẹ nhàng
đẩy Vệ Lan, ngữ khí phảng phất có điểm lo lắng hỏi:
-”Muội muội, ngươi làm sao vậy?”
Vệ Lan bị Lâm Oánh Nhi đẩy một cái, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười, nói:
-” Oánh nhi tỷ tỷ vừa mới nói cái gì?”
Lâm Oánh Nhi kéo tay Vệ Lan, cười nói:
-”Tỷ tỷ vừa mới nói, về sau tỷ tỷ nguyện ý cùng muội muội thị nhất
phu, chúng ta cùng nhau hầu hạ Lạc Vân, trở thành phi tử của hắn, được
chứ?”
Vệ Lan lắc lắc đầu, nói:
-”Oánh nhi tỷ