
ý dụ dỗ
bám lấy con! Làm sao con có thể cùng nàng ta một chỗ?”
Tử Ảnh lạnh lùng ngẩng đầu, nói:
“Diệp Lạc không phải là người như vậy, nếu mẫu hậu không chấp nhận nàng, vậy
chúng ta không còn gì để nói! Nếu mẫu hậu muốn nhi thần nghe lời, cùng
Tử Dạ tranh hoàng vị, vậy không được tổn thương Diệp Lạc! Nếu không, nhi thần sẽ liều lĩnh mang Diệp Lạc rời khỏi hoàng cung!” Edit: Muỗi Vove
-”Ngươi!” Long Ngữ Lan bị Tử Ảnh chọc giận, nàng vung tay lên, muốn cho Tử Ảnh một bạt tai, lại cắn chặt răng, nhịn xuống.
Nàng đúng là vẫn không đành lòng đánh hắn, hắn thủy chung vẫn là nhi
tử mà nàng thương yêu nhất, hơn nữa thân là mẹ ruột của hắn, nàng làm
sao lại không biết con của mình? Đứa con này, bề ngoài thoạt nhìn ngoan
ngoãn vô hại, đối với người ngoài ôn hòa hữu lễ, trên thực tế bản tính
lại cực kỳ cố chấp, đã quyết định chuyện gì là rất khó thay đổi.
Trong quá khứ, nàng xem hắn đối với mỗi cung nữ, nữ nhi của các đại
thần đều ôn nhu vô cùng, cho nên, nàng cũng không lo lắng, bởi vì, nàng
biết, nhi tử nàng xuất sắc như vậy, sẽ không thích những nữ tử tầm
thường! Nhưng là, nàng thật không ngờ, luôn biểu hiện xuất sắc, nhi tử
chưa từng làm cho nàng lo lắng nhưng lại hết lần này đến lần khác quan
tâm đến xấu nữ nhân không chịu nổi kia, hơn nữa, nữ nhân này vẫn là do
lão hoàng đế sắp xếp cấp cho Tử Dạ làm thái tử phi!
Không nói đến Diệp Lạc đã thành thân, là một nữ nhân cơ hồ không minh bạch, chỉ cần cùng Tử Dạ có quan hệ, bà không có khả năng dễ dàng cho
phép nhi tử ưu tú của mình cùng nữ nhân như thế ở chung một chỗ! Bởi vì, nàng căn bản là không xứng! //chỗ này “nàng” để chỉ DL nên chuyển Long
Ngữ Lan thành “bà”, hehe dù sao cũng già rồi//
Long Ngữ Lan một dung nhan kiều diễm bởi vì phẫn nộ mà có chút văn
vẹo, qua một hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi, kiềm chế phẫn nộ trong
lòng, nặng nề ngồi trở lại ghế, nói:
-”Ảnh nhi! Mẫu hậu có thể đáp ứng ngươi, không giết nàng, nhưng là,
mẫu hậu tuyệt đối không đáp ứng ngươi lấy nàng! Bời vì, nàng chẳng những là chánh phi của Tử Dạ, càng bởi vì nàng sớm đã một thân không trong
sạch! Nữ nhân như vậy, làm sao xứng trở thành hoàng hậu của ngươi?”
Tử Ảnh không một chút tình cảm nhìn Long Ngữ Lan, lạnh lùng thốt:
-”Ta chỉ cần nàng, những nữ nhân khác, ta một người cũng không cần!
Ta đáp ứng người đăng cơ, chẳng qua là muốn đoạt nàng từ trên tay Tử Dạ
thôi! Nàng không trong sạch, điểm này, ta sớm đã biết, không nhọc người
lo lắng!”
-”Ngươi!” Long Ngữ Lan giận đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong nội
tâm nàng tuy rằng phẫn nộ, nhưng không biết làm thế nào, bởi vì nàng
biết rõ tính cách đứa con này, nếu hiện tại nàng không đáp ứng nó, như
vậy, tuyệt đối nó sẽ không nghe lời của nàng, cùng Tử Dạ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên nàng đành phải đem lửa giận trong lòng nén xuống,
cắn răng nói:
-”Được, chỉ cần đồng ý theo lời mẫu hậu mà làm, mẫu hậu sẽ coi như nữ nhân kia không tồn tại! Nhưng là…con phải nghe mẫu hậu,…về sau không
thể lại mềm lòng!”
Tử Ảnh lạnh lùng nhìn nàng nói: “Miễn là nàng có khả năng trở lại bên cạnh ta, những cái khác đều không nói tới, cũng không quan trọng! Chỉ
là, nhi thần hy vọng mẫu hậu có thể nhớ kỹ những lời hứa hẹn với nhi
thần hôm nay.”
Long Ngữ Lan không vui hừ một tiếng, nói: “Mẫu hậu đáp ứng ngươi, tự nhiên là sẽ làm được!”
Tử Ảnh không nói gì thêm, hắn lạnh lùng đứng lên, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Long Ngữ Lan nhìn theo bóng lưng Tử Ảnh, hai mắt nheo lại, khóe miệng nàng gợi lên một chút ý cười ngoan độc, lạnh lùng nói:
-”Ảnh nhi, ngươi cứ một mực khăng khăng, vậy đừng trách mẫu hậu ta
thủ đoạn độc ác. Ngươi vì người đàn bà kia trầm mê như thế, làm sao có
thể xứng đáng làm vua một nước? Cho nên, người đàn bà kia tuyệt đối
không giứ lại được! Ta tuyệt không để lại người phá vỡ đại sự của ta tồn tại trên thế giới này! Hừ!”
Tử Ảnh ra khỏi Phượng Hoàng cung, chậm rãi đi vào trong bụi hoa, hắn ở một gốc mai dưới tàng cây dừng bước, ngửa đầu nhìn về phía mảnh bầu
trời đen nhánh, yên lặng nói: “Lạc nhi! Nàng chờ ta, rất nhanh, ta sẽ đi tìm nàng, rất nhanh, ta sẽ đem nàng mang về bên cạnh ta! Ta sẽ không để nàng chịu một chút thương tổn nào, ta sẽ hảo hảo bảo hộ nàng! Sẽ không
để bất luận kẻ nào thương tổn nàng!”
Tử Ánh hít một hơi thật sâu, hắn vừa nghĩ đến Diệp Lạc bộ dạng suy
yếu vô lực, tâm mơ hồ cảm giác đau đớn, hắn thật là vô dụng, nhìn nữ
nhân mình yêu thương bị người như thế thương tổn, hắn lại cái gì cũng
không thể làm!
Nghĩ đến một màn Tử Dạ đem Diệp Lạc ôm vào trong ngực, hắn không khỏi thống khổ nhắm hai mắt lại, hai tay gắp gao nắm chặt! Hắn sẽ không
buông tay, Tử Dạ, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định sẽ phải hối hận mọi thứ ngươi làm hôm nay! Để có Lạc nhi , ta sẽ không tiếc hết thảy,
cùng ngươi tranh đoạt tới cùng!
Đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ cắt đứt suy nghĩ của Tử Ảnh, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cung nữ đang chậm rãi hướng hắn đi tới.
Tử Ảnh lạnh lùng nhìn về phía cung nữ đó, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này