
mừng, ban thưởng cho tất cả người làm ở cung Hưng Thánh, ngay cả tiểu nội thị mà
Thái hoàng thái hậu phái đến hỏi thăm cũng được mười lạng bạc.
Tôi vẫn đang nằm trên giường, nghe được tin này thì tức giận đến đập tay
bồm bộp lên giường. Thằng cha này thật chẳng biết gì, thoáng cái đã vứt
đi mấy nghìn lạng bạc trắng, đúng là đồ phá gia chi tử!
Tả Ý đến kéo chăn đắp cho tôi, khẽ khuyên: “Nương nương chợp mắt một chút đi”.
Vật lộn cả nửa ngày, người mệt rã rời nhưng tôi vẫn khăng khăng lắc đầu,
nói với cô: “Ngươi bảo người bế đứa bé lại cho ta nhìn”.
Tả Ý
vâng lời đi ra ngoài, một lúc sau thì lại là Tề Thịnh bế đứa bé đi vào.
Thấy tôi nhìn, miệng Tề Thịnh nở một nụ cười rạng rỡ rồi cẩn thận đặt
đứa trẻ vào lòng tôi, khẽ cười: “Nhìn xem, có phải là nó giống ta hơn
không? Mọi người đều nói là giống ta cả”.
Bộ dạng rất đắc ý của
Tề Thịnh khiến tôi cảm thấy rất không vừa mắt. Chẳng qua chỉ là những
lời nịnh hót của đám người hầu, vậy mà anh ta cũng cho là thật.
Khi Tiểu Yến Tử vừa được Càn Long nhận làm con gái, đám người Lệnh phi còn
nói Tiểu Yến Tử và Càn Long giống nhau như đúc! Nhưng kết quả thì sao?
Tiểu Yến Tử và Càn Long có chút quan hệ huyết thống nào với nhau không?
Rõ ràng là không, đã thế lại còn làm mẹ Tiểu Yến Tử phải gánh chịu hư
danh.
Tề Thịnh đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào má đứa trẻ, đột nhiên nói khẽ: “Tề Hạo, gọi là Tề Hạo”.
Tôi sững người, còn chưa kịp nghĩ xem đó là chữ nào thì Tề Thịnh đã cầm lấy một tay tôi, dùng ngón tay từ từ vẽ chữ “hạo” trên lòng bàn tay.
Tề Thịnh viết rất nhẹ nhàng, động tác giống như tình nhân đang nhẹ nhàng
vuốt ve nhau, đầu ngón tay mặc dù quét qua lòng bàn tay tôi nhưng mỗi
lần dường như đều quét vào tận đáy lòng, khiến tôi không khỏi rung động. Thế nhưng vẻ mặt Tề Thịnh vẫn rất nghiêm túc, chăm chú viết từng nét
từng nét một.
Một hồi lâu sau Tề Thịnh mới viết xong chữ này, ngước mắt nhìn tôi, hỏi: “Được không?”.
Trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác râm ran, tôi đang ngơ ngẩn, nghe Tề Thịnh hỏi vậy mới bừng tỉnh, thầm nghĩ: May mà đứa trẻ này không cần tham gia cuộc thi nào, nếu không, đợi nó viết xong tên thì mọi người đã làm xong hai câu hỏi lựa chọn rồi, đảm bảo đến vòng gửi xe cũng chẳng qua được.
Thấy Tề Thịnh vẫn đang nhìn mình, tôi nói: “Thiếp cứ cho rằng chàng còn phải đi trên con đường có cây tươi tốt đến tối cơ đấy”.
Tề Thịnh hơi nhướng mày, đôi mắt ẩn chứa nụ cười, sáng long lanh: “Nàng cũng biết ý nghĩa của chữ ‘Uy’[1'>?”.
[1'> Uy: là tả cảnh cây cối tươi tốt, cành lá sum sê rủ xuống
Có gì mới mẻ đâu? Cho dù không biết, chẳng lẽ tôi lại không tra từ điển được sao?
Theo phản xạ tôi hơi bĩu môi, Tề Thịnh lại bật cười, sai nhũ mẫu bế Tề Hạo
mới chào đời đi, sau đó cẩn thận đỡ tôi nằm xuống, nói bằng giọng dịu
dàng: “Nàng ngủ một giấc đi”.
Tôi lập tức ngoan ngoãn gật đầu
nghe theo. Đây cũng giống như làm việc vất vả tăng ca ban đêm, công việc cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp, dù là vất vả mệt mỏi đến đâu thì
cũng đã đợi được đến lúc ông chủ tới hỏi han, giờ là lúc trèo lên giường để ngủ bù rồi.
Tôi ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Tề Thịnh không ở trong nội điện, nghe nói là bên Vân Tây có sứ thần
đến, anh ta không tiện tiếp kiến quan lại nước ngoài ở chỗ tôi nên đã
quay về cung Đại Minh.
Tôi đắn đo suy nghĩ, sau đó lấy lý do để
thuận tiện cho Tề Thịnh giải quyết việc triều chính, sai người thu dọn
đồ đạc của Tề Thịnh đóng gói mang đến cung Đại Minh.
Tả Ý hết lời khuyên tôi: “Nương nương hà tất phải như vậy, người khác đòi ân sủng
như thế này còn chẳng được, nương nương cần gì phải đẩy Hoàng thượng
đi”.
Trước giọng điệu này của Tả Ý, tôi lại lần nữa phải nghiêm
túc giáo dục tư tưởng cho cô, chỉ ra một cách rõ ràng rẳng, tôi là Hoàng hậu, là chủ của hậu cung, nên đầu tiên là không thể phá vỡ phép tắc.
Trước khi tôi sinh, Tề Thịnh ở trong cung của tôi cũng là hợp tình hợp
lý, còn có thể ỷ vào lý do “Đế Hậu tình sâu nghĩa nặng”, nhưng giờ việc
sinh nở đã xong, lại dựa dẫm tiếp thì hơi quá. Trở thành hoàng hậu độc
chiếm sủng hạnh của Hoàng thượng thì lại gây phiền phức cho các vị quan
ngự sử.
Bất quá cứ việc gì tốt quá cũng hóa dở, tôi phải duy trì
khoảng cách như gần như xa, phải kiên định đi trên con đường làm hoàng
hậu của mình.
Vả lại, thân là Hoàng hậu, có được sự kính trọng của Hoàng đế thì còn hữu dụng hơn cả sự sủng ái, cũng lâu dài hơn.
Đương nhiên, còn một điều quan trọng nữa mà tôi chưa nói với Tả Ý, đó chính
là tôi ở cữ sắp phát điên rồi, nếu như Tề Thịnh còn ở bên cạnh thì hai
người thế nào cũng có chuyện lôi thôi với nhau!
Sau khi đồ đạc
được chuyển đến cung Đại Minh, Tề Thịnh cũng không có phản ứng gì, rất
bình tĩnh sống trong cung Đại Minh, đêm đến còn cho gọi Vương chiêu dung đến hầu hạ.
Sự việc này đã gây ra sự phản ứng rất lớn ở trong
cung, thông tin được truyền đi như tốc độ ánh sáng, có lẽ bên kia Vương
chiêu dung vừa bước lên long sàng của Tề Thịnh thì thông tin đã truyền
đến cung Hưng Thánh bên này rồi.
Tôi luôn cho rằng việc nữ nhân ở hậu cung chỉ đặt tiêu điểm