
Nương nương, hay là gọi Tống
thái y đến bắt mạch đi, có lẽ đã có tiểu điện hạ rồi đấy ạ!”
Tôi nhìn cô đếm đi đếm lại đã mấy lần, liền gật đầu.
Tả Ý thấy tôi ưng thuận, vội quay người sai Phúc nhi, người nhanh nhẹn nhất chỗ tôi, đến Thái y viện mới Tống thái y.
Tôi còn chưa gặm xong miếng dưa hấu thì Phúc nhi đã đưa Tống thái y đang thở hổn hển chạy vào điện.
Tả Ý mang tới cho tôi một cái gối để đặt tay lên đó.
Mọi người trong phòng căng thẳng nhìn Tống thái y, mong đợi ông ta sẽ nói ra tin mừng kia.
Tống thái y một tay vân về chòm râu, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới đưa
mắt nhìn tôi, nói với vẻ bình thản: “Xin nương nương đổi tay kia”.
Mọi người nín thở, suýt nữa thì ngã cả xuống.
Chỉ duy có tôi là vẫn bình tĩnh, nhanh chóng đổi tay kia.
Tống thái y lại bắt mạch cẩn thận, một lúc lâu sau rồi mới đứng dậy, từ từ
quỳ xuống trước tôi: “Chúc mừng nương nương, nương nương có thai rồi ạ”.
Hay rồi, cả cung Hưng Thánh bỗng “ồ” lên. Chưa đến nửa ngày sau thì cả hậu
cung cũng “ồ” lên. Hoàng hậu vừa sinh chưa được một năm, giờ đã lại có
thai, tình cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu thật thắm thiết biết bao.
Ai còn dám nói Hoàng hậu không được sủng ái nữa, không được sủng ái mà
ba năm hai lần mang thai sao?
Tề Thịnh biết tin đến thăm tôi, ánh mắt dừng lại trên bụng tôi một lát rồi ghé sát vào tai tôi, hạ giọng
trêu: “Đúng là một mảnh đất tốt”.
Tôi khiêm tốn đáp: “Chủ yếu là nhờ có trâu tốt”.
Tề Thịnh trợn tròn mắt, đưa tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi bật cười. Thấy các cung nữ vẫn đang đứng trong điện, tôi dùng cái quạt
trong tay gõ nhẹ lên vai Tề Thịnh, nói với vẻ nghiêm túc: “Chú ý hình
ảnh”.
Tề Thịnh vẫn ôm tôi thêm một lúc nữa rồi mới buông ra, đỡ tôi ngồi xuống ghế mềm bên cạnh.
Tôi thấy tâm trạng của Tề Thịnh rất tốt, cân nhắc một lát rồi ra hiệu cho
đám cung nữ trong điện lui ra, sau đó thương lượng với anh ta: “Thần
thiếp mang thai rồi, trước mắt sợ không thể hầu hạ Hoàng thượng được,
chi bằng sắp xếp lại thứ tự cho các cung để mọi người đều thoải mái, sau này không lộn xộn nữa”.
Tề Thịnh không nói gì.
Tôi nhìn
điệu bộ biết anh ta hẳn không vui vẻ, nhưng vì không muốn để mình trở
thành mục tiêu công kích của đám đông, tôi chỉ còn cách liều mạng đẩy
anh ta đi chỗ khác. Cho dù không phải phi tần của hậu cung thì chí ít
cũng để anh ta ở lại cung Đại Minh trông coi Giang Thị.
Tôi quan
sát kỹ sắc mặt của Tề Thịnh, khẽ cắn môi rồi lại nói: “Cổ nhân chẳng
phải đã nói, không nhìn những gì bất chính, không nghe những tiếng dâm
thanh, không nói những lời kiêu ngạo, như vậy mới có thể dưỡng thai
được, cho nên…”.
Tề Thịnh ngắt lời tôi: “Nàng thấy ta chiếm phần bất chính hay là dâm thanh?”.
Tôi không khỏi ngớ người trước câu hỏi của Tề Thịnh, chỉ còn biết cúi đầu ấp a ấp úng.
Tề Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng đừng cho rằng ta không biết suy
nghĩ của nàng, nhưng việc gì cũng có giới hạn của có, nếu thái quá thì
đến cùng sẽ không giải quyết được hậu quả đâu”.
Nói xong Tề Thịnh liền đứng dậy ra về.
Kể từ sau khi Tề Thịnh đăng cơ thì cái cảnh người phủi tay áo bỏ đi trước
một lời nói không hợp ý mình đã lâu lắm rồi không thấy nữa. Nhìn dáng vẻ tức giận của Tề Thịnh khuất dần ngoài cửa điện, tự nhiên tôi thấy anh
ta thế này đáng yêu hơn, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Theo thông
lệ, Tề Thịnh một khi đã nổi giận thì vài ngày sau sẽ không ngó ngàng gì
đến tôi. Không ngờ, lần này vừa ra về, ngay chiều hôm đó anh ta đã sai
người mang đến cho tôi Tứ thư Ngũ kinh và vài chồng binh thư, sử thư,
còn đặc biệt truyền khẩu dụ, để nuôi dạy con từ trong bụng mẹ, tôi nhất
định phải đọc những cuốn sách đó, thuộc lòng được thì càng tốt.
Tôi lật Binh thư, nhìn lại Sử thư, A di đà Phật, người đến một câu chuyện
trong này còn không đọc được như tôi mà anh ta lại bảo học thuộc! Tề
Thịnh ơi là Tề Thịnh, anh muốn gián tiếp giết tôi phải không?
Tiểu nội thị mang sách đến nhìn tôi với vẻ mặt thông cảm, an ủi: “Nương
nương không cần lo lắng. Hoàng thượng đưa ra những quyển sách này để
nương nương dưỡng thai, nếu như không muốn xem, nương nương bảo người
khác đọc cho nghe là được. Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho tiểu điện hạ
thôi ạ”.
Tôi gật đầu, tự mình đọc thì như trúng thuốc mê, để
người khác đọc cho nghe thì sẽ như được thưởng thức nhạc khúc cho tâm
hồn rồi.
Tiểu nội thị lại chỉ vào hai ma ma vẫn đang cúi đầu đứng ở bên cạnh, nói: “Hoàng thượng còn bảo nô tì đưa Ngô thị và Dương thị
đến, nói họ đều là những người đã từng hầu hạ Hoàng hậu nương nương lúc
sinh công chúa Vĩ Nguyên, nương nương dùng họ cũng quen thuộc hơn”.
Bị mấy chồng sách đè nén, tinh thần tôi vẫn chưa hồi phục lại nên lúc này
nghe nói vậy chỉ gật đầu, nhìn hai người này cũng quen mặt, liền bảo Tả Ý đưa họ đi sắp xếp chỗ ăn ở.
Đêm hôm đó tôi đích thân đến cung Đại Minh tạ tội với Tề Thịnh: “Thần thiếp sai rồi”.
Tề Thịnh đưa mắt nhìn tôi, hỏi: “Thật biết sai rồi chứ?”.
Tôi thành thật gật đầu: “Thực sự biết sai rồi ạ”.
Tề Thịnh lại hỏi: “Sai ở đâu?”.
Với thái độ thành khẩn, tôi đáp: “Chỗ nào cũng sa