
chỗ Nhã Văn.
Vừa phục hồi trí nhớ, tôi đã nghĩ ngay đến việc này. Thế nhưng khi đó, xung quanh đều là hổ canh sói rình, tôi không dám có hành động khinh suất nào. Dù sao trong tay Nhã Văn thì vẫn còn an toàn hơn nếu ở trong tay tôi. Có thể Nhã Văn nhất thời nảy lòng tham với sợi dây tinh tế, lại nghĩ tôi đã mất trí nên không mang đến trả, nhờ thế mà nó vẫn còn là bí mật chưa ai biết tới.
Lúc này đây, tôi nhờ Khải Nam lấy thân phận cảnh sát đến đòi lại món đồ cũ, Nhã Văn dù thế nào cũng không thể giữ lại được.
Tôi ngồi trên xích đu, nghĩ đến những việc này, môi bất giác cong thành nụ cười. Thật không ngờ mọi thứ lại suôn sẻ như vậy. Không riêng gì Khải Nam, cả tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc bí mật trong hai con chip đó là gì, lại có thể kéo nhiều người vào cuộc tranh giành này đến thế.
Chỉ tiếc là kết quả vẫn gây thất vọng. Khải Nam hẹn gặp giao lại bảng mã tích hợp từ hai con chip cho tôi. Anh nói, người phía cảnh sát đã huy động hết, nhưng lại không thể giải được bảng mã này. Còn phần bảng mã này chứa đựng điều gì, anh ấy cũng chịu, không đoán được.
Tôi mang USB lưu bảng mã cắm vào máy tính của mình, nhìn những con số chớp nháy liên tục trên đó, tâm trạng hưng phấn dần trở nên ảo não.
Cứ tưởng đã đến được đích rồi. Nào ngờ…
Thời gian này, thỉnh thoảng máu mũi Hi Văn lại chảy nhiều hơn, anh trở thành một con sâu ngủ chính hiệu. Có ngày, tôi thấy anh ngủ đến mười mấy, hai mươi tiếng, bèn khuyên anh đến bác sĩ, nhưng anh mãi cũng không chịu. Anh nói, cái gì đến rồi cũng đến nên không muốn nhập viện, cảm thấy như thế sẽ chịu thêm đau đớn mà không giải quyết được chuyện gì.
Thật ra, tôi hiểu, anh không muốn nhập viện chẳng qua vì không muốn xa tôi thôi.
Có hôm, tôi từ công ty trở về, nhìn thấy bóng dáng anh đang nằm trên ghế sô pha, trong tay là chiếc điều khiển tivi sắp rơi xuống đất. Thế là tôi bèn nhẹ nhàng bước đến, dọn dẹp tươm tất đâu vào đấy, đoạn tựa đầu vào lồng ngực anh, yên lặng nhấn mình vào trong nhịp thở ấm áp của người đàn ông ấy.
Sinh mệnh con người không phải là đồng hồ cát. Cho dù nhanh hay chậm, cuối cùng vẫn không thể quay lại một lần nữa.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra, tôi chẳng bao giờ có thể làm ánh tịch dương, làm cánh phượng hoàng. Tịch dương rực sáng rồi vụt tắt, nhưng vẫn có thể trở lại vào ngày mai. Phượng hoàng táng thân trong biển lửa, song vẫn có thể hồi sinh từ đống tro tàn. Nhưng nếu như thế gian này không còn anh nữa, thân xác tôi sẽ chỉ còn là bóng đêm cô tịch, mãi mãi chôn vùi trong bức màn đen tối vĩnh hằng kia.
Hi Văn, người ta vẫn nói sau đêm tối chính là ánh sáng, vậy còn cái chết thì sao? Sau cái chết là gì? Hi vọng ở đâu? Tại sao em mở to mắt như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thấy một tia hi vọng nào? Ở cuối con đường đó, thì ra em không cứu được anh, cũng không cách nào cứu rỗi nổi trái tim mình.
Tôi ngủ thiếp đi trong lòng anh. Dường như thời gian trôi qua rất lâu, đến khi mở choàng mắt tỉnh lại thì anh đã ngồi bên cạnh tôi, hàng mi cong cong nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của tôi, khóe môi hơi nhếch lên. Ngón tay anh chạm khẽ lên bờ môi tôi, cứ vân vê như thể đó là lần sau cuối trong đời.
Anh nói, sau này thấy anh ngủ say thì phải gọi anh dậy, anh không muốn cứ ngủ mãi, ngủ mãi như thế, đến một lúc nào đó sẽ bỏ lỡ lần cuối cùng nhìn thấy tôi.
Anh nói, muốn ghi khắc từng nét từng nét trên gương mặt tôi. Nghe nói người khi chết đi đầu thai sẽ quên hết tất cả những việc lúc còn sống. Anh không muốn quên tôi, thôi thì cứ cố ghi nhớ, dù chỉ nhớ một chút thôi cũng rất mãn nguyện rồi.
Nhưng anh lại nói, anh làm nhiều việc xấu như vậy, có phải sẽ phải xuống địa ngục không? Nếu lúc đó tôi được lên thiên đàng, không tìm thấy anh thì biết phải làm thế nào bây giờ?
Tôi ôm lấy anh, nước mắt không ngừng chảy, thầm nghĩ thì ra cũng có lúc anh trở nên ngốc nghếch như vậy?
Thôi thì trong cuộc đời dài đằng đẵng, từng có một người đàn ông chấp nhận ngốc vì mình âu cũng không uổng kiếp này.
Sáng hôm ấy, tôi mang tâm trạng hưng phấn ra khỏi nhà. Vừa bước ra thì gặp phải chú Tần, chú nắm tay tôi, run run hỏi: “Cô chủ, gần đây chuyện của công ty ổn chứ?”.
Tôi cau mày, tuy không hiểu nhưng cũng niềm nở đáp lại. Ông lão này đã nuôi lớn tôi, cho tôi chút niềm vui nhỏ nhoi trong căn nhà này, cho dù ông phạm lỗi thế nào, tôi cũng chưa từng trách ông.
Nhưng kết lời, ông lại nói: “Hân, chú Tần già rồi, không thể ở lại bên cạnh con và cậu chủ mãi được. Vài ngày nữa, chú và vợ sẽ xin nghỉ việc, về quê hưởng tuổi già với mấy đứa cháu họ. Căn bệnh của cậu chủ cũng không còn bao nhiều thời gian. Nếu được, con cố gắng chăm sóc tốt cho cậu ấy”.
“Thật ra, cậu chủ rất cô độc, người ngoài nhìn cũng thấy trong mắt cậu chủ, trừ con ra thì không còn ai khác. Cho nên, nếu có một ngày, tất cả mọi người đều xa lánh cậu ấy, oán giận cậu ấy, chú mong rằng con cũng không bỏ rơi cậu ấy. Đây là tâm nguyện cuối cùng của chú, con có thể đồng ý với chú được không?”.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lời chú Tần, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an. Tôi lục lại giỏ, phát hiện chiếc USB vẫn n