Snack's 1967
Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32992

Bình chọn: 9.00/10/99 lượt.

hất hai chúng tôi.

Cứ thế này mãi cũng không tệ.

—oo0oo—

DỊCH KHẢI NAM

Thiên Luân và Chí Bân luôn cho rằng tôi rất giống mấy ông quản gia

lắm điều. Thực ra tôi nghĩ mình chỉ đảm đang thôi, thời buổi này con

trai cái gì cũng cần phải giỏi một tí.

Nấu ăn có thể xem là sở thích lớn nhất của tôi. Tôi luôn hào hứng với việc thử nghiệm những mùi vị mới và thích cả cảm giác ai đó ăn thức ăn

của mình. Đó cũng là lý do khiến tôi luôn đánh thức mọi người thật sớm

để họ có thời gian làm chuột bạch cho món điểm tâm mà tôi sáng chế. Dù

việc này đôi khi phản tác dụng vì Thiên Luân hoặc Dĩnh Ngôn thường buồn

ngủ đến mức họ chỉ tọng bừa thức ăn vào bụng rồi khen tôi lấy lệ mà

thôi.

Bù lại, trong nhà vẫn có một người biết thưởng thức những món ăn của tôi. Còn ai khác ngoài Dĩnh Hân nữa chứ?

Cơ thể Dĩnh Hân khá yếu ớt, lại thêm căn bệnh tim mạch vành nên chế

độ ăn uống của cô ấy luôn được kiểm soát rất nghiêm ngặt. Tuy vậy, thỉnh thoảng vì yêu cầu của món ăn, tôi đều có hơi cho gia vị quá tay một

chút.

“Thế nào ? Món hôm nay có vừa miệng không?” –Tôi kéo chiếc đĩa trước mặt con bé ra, hồi hộp hỏi.

“Anh muốn em nói thật hay nói dối?” –Dĩnh Hân nheo mắt, láu lỉnh đáp trả.

“Nói dối đi.”

“Ừm, trong đời em chưa từng ăn món gì tuyệt đến vậy đó.” – Nó giương

hai tay ra làm thành hình vòng cung khiến tôi không kìm được mà bật ra

tiếng cười. Thế này thì thật sự quá khoa trương rồi. Tôi cốc vào đầu nó – “Hân này, em tâng bốc cũng có nghề lắm đấy. Nói thật đi.”

“Hương café trên bánh hơi nồng quá, hơi đắng.” -Dĩnh Hân bễu môi nói

–“Nhưng Khải Nam à, hình như em không được phép uống café đâu.”

“Đâu phải café, chỉ là…”-Tôi chống chế -“Chậc, mà lâu lâu dùng một tí cũng đâu có sao.”

“Chí Bân sẽ giận.”

“Ôi dào, Chí Bân vào thị trấn rồi, chí ít đến chiều Dĩnh Ngôn về thì cậu ta mới về.”

Tôi trấn an. Chí Bân là bạn thân nhất của Dĩnh Hân trong nhà, nhưng

đồng thời cậu ta cũng là hộ lý cho cô nữa. Thông thường thực đơn mỗi

ngày đều được Chí Bân xem qua. Nếu cậu ấy cho phép, Dĩnh Hân mới được

động đũa đến. Hiếm khi cậu ta vắng nhà, tôi mới có dịp tự do sử dụng

hương liệu như thế.

Chúng tôi đang ngồi trong vườn nhìn Dĩnh Hân tỉa cành. Đây là sở

thích mới nhất của cô ấy sau thời gian cặm cụi vào việc nuôi kiến và

chụp ảnh mây. Hồi mới đến đây Dĩnh Hân thậm chí còn vác theo mấy lồng

thủy tinh đựng kiến nữa cơ, tiếc là có thể do khác biệt khí hậu, bọn

kiến sống không được lâu, cô cũng vì thế mà buồn mất mấy ngày.

Sau khoảng thời gian đó, chúng tôi lại chứng kiến Dĩnh Hân đổi sở

thích sang chụp ảnh đám mây. Cô nói mỗi đám mây đều có một hình dạng

khác nhau, ghi lại những khoảnh khắc đó là điều rất đặc biệt. Cô còn

muốn khi trở về thành phố H sẽ mở một buổi triển lãm ảnh về mây cho mọi

người được thưởng thức. Với khả năng của ba cô, dĩ nhiên tôi cảm thấy

điều này cũng không có gì quá sức tưởng tượng, thế nhưng chỉ mấy ngày cô lại chuyển sang thích cắt tỉa cành. Cây trong vườn này hầu như đã bị cô ấy cắt đến trụi lá cả.

“Dĩnh Hân à.” –Tôi gọi khi thấy cô ấy cứ đờ đẫn nhìn con sâu trên lá

cây hồi lâu –“Hôm nay trời đẹp thế, chỉ ru rú trong nhà thì rất đáng

chán. Chúng ta đi dạo một vòng đi.”

“Đi đâu chứ?” –Cô liếc mắt, không mấy tự nhiên.

“Ra biển nhé. Dĩnh Hân có muốn ngắm hoàng hôn trên biển không?”

Dĩnh Hân ậm ừ giây lát rồi gật đầu.

Thế là tôi lấy cano và kéo cô ấy ra biển.

Tôi dạy Dĩnh Hân lái cano. Cô ấy là một tay lái tồi, lại đãng trí. Có lúc tôi phát cáu vì cô không thể nào nhớ được bên nào là bên trái, bên

nào là bên phải. Kết quả là chúng tôi suýt đụng phải đá ngầm trong một

lần cô ấy rẽ ngược lại hướng mà tôi chỉ. Tôi nổi điên lên, nhưng Dĩnh

Hân lại cười và tát nước biển vào mặt tôi. Thế là hết giận.

Xế chiều, chúng tôi thả nổi canô ngoài biển rồi nằm lẳng lặng nhìn

lên vòm trời sắp ngả màu. Dù Dĩnh Hân cam đoan với tôi đó là màu xanh

của Bảo Thạch Lam. Chúng tôi cãi nhau xem người ta đã lấy tên của đá đặt cho bầu trời hay lấy màu của bầu trời đặt cho đá. Và vì việc đó cũng

như trứng hay con gà có trước nên tôi miễn cưỡng chấp nhận là cô ấy

thắng vậy.

“Ở khoảng cách này nhìn bầu trời rất gần nhỉ?” –Dĩnh Hân buộc miệng

nói. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy giơ lên, ánh mặt trời phản chiếu qua

những cạnh sắc nhọn của viên kim cương trên nhẫn, đọng lại trên mặt cô

một vầng sáng nhàn nhạt.

“Ừ.” -Tôi đáp lời.

Cả tôi lẫn cô đều thấm mệt sau cả ngày trời ròng rã. Chúng tôi nằm

dài trên cano, dõi mắt lên bầu trời dần ngả sang vàng. Mặt trời lặn dần, bắn những tia vàng chói le lói trên mặt biển, nhuộm màu tấm thảm nước

dưới chân chúng tôi.

Thứ ánh sáng tinh khiết này đột nhiên khiến tôi nhớ đến một quyển

tiểu thuyết của nhà văn Pháp Marc Levy. Tôi không phải là người quá kiên nhẫn, vì thế khi được tặng quyển sách ấy, tôi chỉ đọc được vài trang

rồi lăn ra ngủ, thế nhưng sau này khi có ai đó nhắc lại, tôi vẫn nhớ đến một câu nói ấn tượng trong sách:

Bình minh bắt đầu từ đâu?

Cuộc sống trên thế gian này vì đâu mà sinh ra, lại vì sao mà chết đi?

Lúc nhỏ khi mẹ đưa tôi đi học, tôi vẫn vừa