
he thấy tiếng ô tô, từ phía sau có một luồng sáng
chiếu lại đây, cô vội vàng quay đầu, một chiếc xe thể thao Porsche màu
đen đi tới.
Cô vội vã đi giày vào chân.
Xe dừng lại ở cửa của biệt thự, một người bước xuống vừa vặn được ánh đèn chiếu vào, dáng dấp của người này rất đẹp, khuôn mặt cũng rất đẹp,
khí chất cũng rất tốt!
"Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Mộ từ xa đã thấy một hình ảnh yểu điệu ở ven đường, nhưng không
ngờ đó lại là cô, đúng lúc cô xoay người đeo giày vào, đèn xe vừa vặn
chiếu lên khuôn mặt của cô, anh ít nhiều cũng có chút bất ngờ.
Đèn đường rất sáng, chiếu lên ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô, một
đôi đổng tử trong vắt mênh mông như một hồ nước gợn sóng, có vẻ hơi bối
rối nhưng lại rất đáng yêu.
Cô rất chuyên nghiệp nở một nụ cười, đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm tiên
sinh có thể rất hân hạnh được cùng ngài đi uống một chén trà không? Chỉ
xin ngài 10 phút đồng hồ thôi."
"Anh còn chưa ăn cơm, chi bằng, mời anh ăn cơm đi." Phong thái anh rất nhàn nhã, nhưng có vẻ hơi mệt mỏi.
9 giờ rưỡi vẫn còn chưa ăn cơm? Hứa Kha có chút bất ngờ, nhưng cũng không thể không đồng ý nói một tiếng "được".
Mở cửa xe, Hứa Kha vốn là muốn ngồi ở ghế sau, nhưng vì là xe thể
thao nên chỉ có hai chỗ ngồi, cô đành phải ngồi về phía bên phải của
anh. Trong dư quang khóe mắt, anh cẩn thận lái xe, khuôn mặt góc cạnh
nhìn nghiêng mang vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Trước kia, cô rất hay nhìn lén khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, cảm thấy chiếc mũi và chiếc cằm của anh vô cùng mê người.
Thẩm Mộ thản nhiên hỏi một câu: "Hoắc Bằng bảo em đến?"
Câu hỏi có vẻ tùy ý nhất thời này lại khiến Hứa Kha thoái chí, ghé
mắt lại vừa vặn nhìn thấy ngạo khí thanh cao của anh, cái nhìn nhàn nhã
của anh, trong nháy mắt có một loại cảm giác khó hiểu dâng lên trong
lòng. Cô cũng có sự cứng rắn của mình, đáng tiếc, vũ khí sắc bén nhất
của cuộc sống lại không phải là cứng rắn.
Nếu anh đã biết ý đồ của cô khi đến đây, vậy thì cô chỉ cần thẳng
thắn là được rồi: "Hoắc tổng có vẻ là muốn dùng lá bài "tình thân" hoặc
mĩ nhân kế. Bất quá, tôi cảm thấy anh ta đã đánh giá quá cao năng lực
của tôi rồi."
Thẩm Mộ tựa tiếu phi tiếu ghé mắt nhìn cô một cái, "Em phải tự tin chứ. Bằng không thì thử một lần đi?"
Nửa câu sau, từng chữ từng chữ anh nhấn rất mạnh, không hiểu sao lại mang theo một loại ý vị sâu xa.
Cô khẽ cắn môi, lựa chọn im lặng.
Xe chạy rất nhanh và ổn định, một phút sau đã dừng ở trước một căn nhà gỗ ở Lục Đảo Sơn Trang.
Hứa Kha không kìm lòng được mà cảm thán một tiếng: "gần như vậy sao." Hàm ý thật sự của cô là, kẻ có tiền thật là lười, một quãng đường có
một phút đồng hồ mà cũng chạy xe tới.
Thẩm Mộ nhìn thoáng qua chân của cô, đi lên trước gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra.
Ánh đèn sáng như ban ngày, căn phòng rất tuyệt vời, đây là một loại
khách sạn gia đình, cách trang trí rất có phong cách. Phong cách Châu
Âu, lộng lẫy, xa hoa, nhưng đồ dùng trong nhà lại mang đậm phong cách
Trung Quốc. Hai loại phong cách vô cùng bất đồng cứ kì lạ như vậy mà kết hợp với nhau ở cùng một nơi, hình thành một loại cảm giác mãnh liệt tác động sâu vào thị giác. Nhưng, thứ tác động sâu nhất lại chính là nữ chủ nhân của nơi này.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu hoa hồng, một mái tóc quăn dài
tới tận thắt lưng, vẻ mặt dường như hơi mệt mỏi, từng cái giơ tay nhấc
chân cũng mang theo vẻ phong tình quyến rũ không thể miêu tả bằng lời,
giống như một bông hoa mẫu đơn ngủ xuân.
Đứng ở trước mặt cô ấy, Hứa Kha cảm thấy bản thân mình ngay cả có đi đôi giày cao gót bảy phân này vẫn không đủ nữ tính.
Thẩm Mộ đưa ra một màn giới thiệu cho hai người, đơn giản chỉ có một câu: "Dung Dung, đây là Hứa Kha."
Dung Dung cười một cái với Hứa Kha, xem như đã chào hỏi xong, sau đó
sóng mắt chuyển đi nhìn về phía Thẩm Mộ, "Anh cam lòng đi đến đây sao?"
Bất quá chỉ là một câu hỏi rất đơn giản nhưng khi cô ấy hỏi ra lại
mang một loại hương vị ái muội, quan tâm, hờn dỗi, oán trách trộn lẫn mà thành, không thể không khiến cho Hứa Kha đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng khâm phục.
Thẩm Mộ tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, day day mi tâm nói: "Vị giác của anh hôm nay không tốt lắm, có cháo không?"
"Chỉ cần anh muốn, cái gì cũng có."
Cô ấy nói tự nhiên như vậy, Hứa Kha cảm thấy có lẽ mình hiểu lầm rồi, chính là suy nghĩ hơi bất chính, nhưng không phải là do cô suy nghĩ méo mó.
Có lẽ chỉ có một cô gái như vậy, mới có thể thu phục được anh. Cô rất hy vọng có một cô gái có thể thu phục anh, trừng trị anh, bức chết anh, ngược anh thật nhiều... Vừa nghĩ đến đây, cô đã cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật ngây thơ. Chuyện của anh có
liên quan đến cô sao?
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, dường như nó đã được chuẩn bị trước
cho anh rồi, đơn giản mà phong phú, màu sắc hương vị đều rất tuyệt vời.
Anh nhìn lướt qua quầy bar, giương giương cằm về phía Hứa Kha, hỏi: "Lấy một chai Château Lafite nhé?"
Château Lafite, Hứa Kha có lẽ cũng biết đến, vì thế cô lạnh lùng từ chối: "Anh lái xe nên không thể uống rượu."
"Không sao, một lát nữa anh