
ng đầu một mảnh hỗn loạn.Cô nên cho mình thời gian để sắp xếp, chính mình rốt cuộc đã tới nơi này bao lâu, đã rốt cuộc hôn mê bao lâu, từng chuỗi từng chuỗi nghi vấn, lập tức bùng nổ.
Nội tâm Đan Sâm Duệ cuồn cuộn như sóng triều hung hăng ở trong lòng mắng chính mình, tại sao ở trước mặt người bên ngoài luôn luôn cuồng ngạo, thế nhưng ở trước mặt Ưu nhi mỗi lần đều thất bại? Nhưng nghĩ đến những chuyện mình đã làm trước đây, liền ủ rũ đi thư phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Nặc Ưu một đêm không ngủ ngẩn người nhìn bức màn.
Ngày hôm qua sau khi Đan Sâm Duệ rời khỏi, nhóm người hầu mang lên rất nhiều thức ăn. Nghĩ đến thức ăn ngày hôm qua, không biết tại soa, trong đầu Nhan Nặc Ưu xuất hiện bóng dáng Đan Sâm Duệ. Nhiều đồ bồi bổ thân thể như vậy có lẽ là do hắn sắp xếp.
Cố gắng làm cho trái tim mình trở nên cứng rắn, mặc kệ như thế nào, cũng không quên những việc hắn đã làm trước kia, hắn luôn luôn làm thương tổn cô. Và những điều gây thương tổn cho mình là không thể bù lại .
“Tiểu thư, thiếu gia ở dưới lầu chờ cô dùng bữa sáng , cô đã tỉnh chưa?” Đan Sâm Duệ thiết lập thời gian mở cửa, cho nên đến thời gian bữa sáng cố định, cửa phòng sẽ mở ra, nhóm người hầu sẽ lại đây mời Nhan Nặc Ưu đi xuống dùng bữa sáng.
“Tôi có chút không thoải mái không muốn xuống.” Nghĩ đến Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu cả người không được tự nhiên,mặt mày nhăn lại. Chỉ cần nơi nào có người đàn ông kia, cô cũng không muốn đi.
“Tiểu thư, thiếu gia nói, nhất định chúng tôi phải đem cô xuống, nếu không khi nào cô ăn chúng tôi mới được ăn.” Người hầu nghe thấy Nhan Nặc Ưu trả lời trong lòng có chút phập phồng, có thể thấy được cũng là nguời đã được huấn luyện tốt. Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu , cũng chỉ cúi đầu đối đáp.
“Tên hỗn đản này……” Nghe lời nói của người hầu, Nhan Nặc Ưu khóe miệng hung hăng cắn một chỗ, hung tợn đối với Đan Sâm Duệ dưới lầu, ngay cả một người giúp việc cũng dùng họ để uy hiếp chính mình. Nếu không phải nghĩ chính mình cũng có lỗi, chính mình khẳng định sẽ muốn cãi nhau một trận với Đan Sâm Duệ.
Cự tuyệt sự hầu hạ của người giúp việc, mặc dù lớn lên trong một gia đình giàu có, nhưng Nhan Nặc Ưu không có thói quen để cho người khác hầu hạ, chỉ đẻ cho bọn họ ở một bên chờ, chính mình nhanh chóng mặc quần áo.
Nhóm người giúp việc hỗ trợ mở ra tủ quần áo sa hoa, Nhan Nặc Ưu há hốc miệng nhìn tủ quần áo thời trang mùa xuân, mãi một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Trời ạ, người đàn ông kia, chỉ vì một mình cô mà mua nhiều quần áo như vậy?
Ngẫu nhiên lấy từ trong túi một chiếc váy màu tím mặc vào, nhất thời khiến cho cô càng trở nên mê hoặc lòng người.
Một bên vài người giúp việc cũng đều lặng lẽ nhìn vào cô gái trước mắt, giống như thần tiên,không vướng bận chút thế tục.
“Được rồi, đi xuống thôi.” Nói xong liền dẫn đầu rời khỏi phòng.
Bên ngoài giống như thiên đường, thật sự làm cho Nhan Nặc Ưu lại chấn động một phen, trời ạ, nơi xa hoa như vậy, rốt cuộc là ở đâu? Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu thế lực? Trong đầu nghi vấn càng ngày càng nhiều. Edit: Rabbit
Nhìn cái bàn nhỏ trước mắt, Nhan Nặc Ưu có chút giật mình.
Nó giống như một cái bàn nhỏ trong một gia đình bình thường, đặt ở sau hoa viên. Trên bàn đặt đầy sữa cùng với một số thứ khác. Mà chỗ ngồi của Nhan Nặc Ưu còn có một bát canh. Cảm giác như vậy làm cho Nhan Nặc Ưu trong lòng có chút ấm áp, nhưng bị cô mạnh mẽ ép xuống .
“Tôi không thích uống sữa.” Chán ghét nhìn Đan Sâm Duệ đưa đến trước mắt mình chất lỏng màu trắng ngà.
“Cơ thể của em rất suy yếu, cần bồi bổ.” Không có một chút dư thừa nào trong lời nói, chỉ là tùy ý đưa cốc sữa đặt ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu, nhưng không cần nghi ngờ trong giọng nói cũng làm cho Nhan Nặc Ưu cảm giác sâu sắc được chén sữa này không thể không uống.
“……” Vùi đầu uống bát canh bên cạnh. Bởi vì cơ thể rất suy yếu cho nên Nhan Nặc Ưu phải nhanh chóng ăn lót dạ để cho cơ thể tốt hơn, mới có thời gian lên kế hoạch chạy trốn cho chính mình.
“Uống nó.”Lúc đang ăn, đột nhiên Đan Sâm Duệ đi đến trước mặt Nhan Nặc Ưu bưng cốc sữa lên, dịu dàng nói.
“Tôi không thích uống.” Nhìn Đan Sâm Duệ cố chấp, trong lòng Nhan Nặc Ưu bắt đầu tức giận. Dựa vào cái gì bắt cô uống thì cô phải uống.
“Như vậy mới tốt cho cơ thể, nếu cơ thể của em không tốt lên, tôi sẽ tức giận. Nếu để tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng .”
“Anh……” Nhìn vào ánh mắt uy hiếp của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu cắn chặt răng, một ngụm uống xong cốc sữa, trong lòng hỗn độn, cố gắng ngăn chặn cơn nôn mửa mạnh mẽ.
Vừa lòng nhìn thấy đáy trong cốc thủy tinh, Đan Sâm Duệ khóe miệng hơi nhếch lên.
“Em ở nhà từ từ nghỉ ngơi, anh phải đến công ty xử lý chút việc, anh sẽ mau chóng trở về.” Nhẹ nhàng giúp Nhan Nặc Ưu ngồi trên ghế, Đan Sâm Duệ ôn nhu nói.
Bị cánh tay hơi run đỡ lấy, trong lòng Nhan Nặc Ưu cảm thấy buồn nôn.
“Anh đi đây.” Tuy biết rằng sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng giờ phút này Đan Sâm Duệ vẫn như cũ có chút thất vọng. Cúi đầu hôn trán Nhan Nặc Ưu xoay người mất mát rời đi.
“……” Phức tạp nhìn bóng dáng Đan Sâm Duệ rời xa, tron