
ta nhất định sẽ đưa.”
Một mạch từ Nam điện đi ra, sắc trời đã tối sầm.
Đàm Xuyên tìm một nơi vắng lặng, dựa trên bờ đá thạch bích đánh lên một đốm
lửa nhỏ. Lá thư này không dán miệng, ở vùng núi tiên này xưa nay chưa từng làm
những việc đề phòng người như vậy, luôn xem trọng quang minh chính đại, vì thế
hôm nay mới có dịp được gặp một người không được “quang minh chính đại” cho lắm
như nàng.
Mở phong thư, để sát vào ánh lửa xem qua một lượt, Đàm Xuyên bất chợt cau
mày, cũng không biết là kinh hay là hỉ [ý là việc đáng sợ hay việc vui'>. Thì ra
tháng sau Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ làm khách, quản sự phía
trong lệnh cho Triệu quản sự chọn lựa một số tạp dịch bên ngoài, cho vào để giúp
chuẩn bị mọi việc.
Nàng xem thư đến nhập thần, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân
giẫm trên tuyết rất nhỏ, bất giác cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng ném đốm lửa
xuống đất, lấy chân giẫm lên, một khắc sau liền bị một đôi tay rắn chắc ôm vào
trong ngực.
Đàm Xuyên trong lòng có quỷ [đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an'>, ngưng
thở không dám động, chỉ cảm thấy người này thân hình cao lớn, có vẻ như vừa uống
rượu, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thơm nồng phả lên vành tai nàng, vừa tê
vừa ngứa.
“Ta tới muộn, có phải đang trách ta hay không?” Người đó cúi đầu cười, thanh
âm trong trẻo lại mang theo chút mềm yếu, mỗi tiếng đều mê người.
Đàm Xuyên không nói gì, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, chậm rãi lắc đầu.
Người nọ đỡ lấy đầu vai của nàng, xoay người nàng lại, nàng cũng không dám
phản kháng, may mà lúc này sắc trời tối mù, phía trên lại có bờ đá thạch bích
che chắn, đứng đối mặt cũng không thể thấy rõ đường nét.
“Thanh Thanh, sao không nói gì? Trong lòng đang trách ta sao?” Tay hắn từ đầu
vai trượt lên, dừng lại sau gáy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc dài, tay kia để trên
vành tai mềm mại của nàng, vuốt ve đầy yêu thương.
Đàm Xuyên sợ buồn, vội tránh ra một chút, hắn say ngà ngà cười nói: “Vẫn
không chịu nói? À, ta tự có cách khiến nàng phải nói.”
Đàm Xuyên chỉ cảm thấy trước mũi ấm áp, mặt hắn thoắt cái đã kề sát, khẽ ngửi
bên môi nàng, sau đó khe khẽ thổi hơi trên mái tóc, than nhẹ: “Thơm quá … nàng
dùng hương liệu gì vậy?”
Nàng hốt hoảng, vội vàng nghiêng đầu tránh, không ngờ hắn đột nhiên giữ cằm
nàng, mạnh mẽ hôn xuống.
Lúc này nàng mới thực sự hoảng sợ, trong họng phát ra một tiếng rên ngắn
ngủi, dùng hết sức đấm đá giãy dụa, cũng chẳng thể lay động chút nào. Hắn hôn
rất mạnh mẽ, thậm chí còn có chút thô lỗ, mút lấy cánh môi nàng, ma sát lẫn
nhau, hơi thở giao triền. Đàm Xuyên gần như không thể hô hấp, trong ngực phảng
phất có một ngọn lửa, thiêu đốt tứ chi, rồi hừng hực lan ra toàn bộ cơ thể. Nàng
thực sự không chịu nổi, trên môi nóng cháy đau nhức, tay chân lại phát lạnh vì
sợ hãi.
Gian nan lần mò trong chiếc túi đeo bên hông, đầu ngón tay rã rời, run rẩy
không nắm nổi thứ gì, Đàm Xuyên thầm mắng chính mình vô dụng, khó khăn lắm mới
sờ thấy một cây ngân châm, dùng hai ngón tay nhặt lên, im hơi lặng tiếng đâm
xuống vai người nọ.
[ngân châm: châm bạc – cây kim bạc'>
Châm đâm vào chưa đến một nửa, toàn thân người nọ chợt căng cứng, năm ngón
tay như cái kìm sắt, nhanh như chớp siết chặt cổ tay nàng.
“Trên châm có độc, ngươi là ai?” Tiếng nói của hắn bỗng trở nên trầm thấp,
lại không hề tỏ ra hoảng hốt.
Đàm Xuyên cắn chặt môi, mặc cho xương tay sắp bị hắn bóp nát, vẫn không nói
một tiếng.
Hai mắt người nọ trong bóng đêm sáng rực như sao, nhìn nàng thật lâu, bỗng nở
một nụ cười nhạt: “Dù thế nào … Ta cũng có … biện pháp tìm … tìm ra ngươi …”
Chưa dứt lời, người đã chậm rãi ngã xuống đất, thuốc mê kia phát tác rất
nhanh, tiếp xúc với máu lập tức lan ra, người này có thể chống cự lâu như vậy,
thật không phải dễ.
Đàm Xuyên toát mồ hôi lạnh đầy người, vùng khỏi tay hắn, không dám chần chừ
một khắc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, băng tuyết trên mặt đất rất nhiều, không
biết nàng đã vấp ngã bao nhiêu lần, cũng không dám dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, người nọ từ mặt đất đứng lên, thấy trên mặt tuyết
cách đó không xa có một chiếc túi nhỏ màu vàng nhạt.
Nhặt lên, đặt ở trước mũi hít một hơi thật sâu, hương thơm nhẹ nhàng kín đáo
lan tỏa trong ngực, đúng là mùi hương trên môi nàng. Hắn tung nhẹ ước lượng
chiếc túi trong lòng bàn tay, dường như đang suy nghĩ điều gì.
–––––
Anh zai được nhắc tới phía trên họ Tả, tên Tử Thần, cả họ tên là Tả Tử Thần,
chứ không phải anh là “tử thần” đâu nhóe
Đàm Xuyên từ sau ngày hôm đó giống như chim sợ cành cong, cả ngày hoảng loạn,
chỉ lo có một nam nhân nhảy ra từ xó xỉnh nào đó, chỉ mặt vạch tên nàng, thì
nàng chỉ còn nước thu dọn quần áo cuốn xéo khỏi nơi này.
[Chim sợ cành cong: Con chim đã một lần bị chết hụt, thì sợ nghe tiếng bật
của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình
dáng cây cung.'>
Cứ thế ăn không ngon, ngủ không yên vài ngày, nàng sụt mất vài cân, trông
càng thêm gầy yếu thảm thương, chẳng khác nào một người mắc bệnh nan y.
Triệu quản sự nhìn không nỡ, nắm tay n