
chút.”
Đế Cơ lắc đầu, rút hai tờ giấy trắng từ trong tay áo, cắn đầu ngón tay nhỏ
máu lên đó rồi ném trên mặt đất, giấy trắng trong nháy mắt biến thành hai con
tuấn mã.
[ tuấn mã: ngựa tốt '>
Nàng xoay người leo lên ngựa, cầm lấy dây cương, tuấn mã lập tức hí vang một
tiếng.
“Xuống núi, tìm một chỗ dừng chân.”
A Mãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng lại âm thầm lo lắng, do dự
nói: “Công chúa … Người, người muốn làm gì?”
Đế Cơ quay đầu lại khẽ cười với cô, trên má lộ ra lúm đồng tiền trong trẻo,
trong ánh nắng mai nhè nhẹ, nàng dường như lại biến thành cô công chúa nhỏ đáng
yêu trước kia.
“A Mãn ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót.” Sống đến ngày đó mới thôi.
Tuấn mã vung lên bốn vó, khởi hành xuống núi.
“Công chúa, chúng ta đi đâu?”
“Đi một nơi không có ngọn lửa chiến tranh.”
–––––
(*)Thu hải đường
Chương 1: Mùi hương bí ẩn là ai?
Những ngày cuối năm, dưới chân núi Hương Thủ đón trận tuyết đầu tiên, tuyết
rơi lả tả trọn một đêm, đọng lại ước chừng chưa tới đầu gối. Đàm Xuyên vừa từ
phòng bếp ấm áp bước ra, lập tức run cầm cập vì lạnh, vội đưa tay quấn chặt khăn
quàng cổ.
Trần đại gia quản sự phòng bếp từ bên trong đuổi theo, luôn miệng gọi nàng:
“Xuyên Nhi, chờ một chút!”
“Mọi người còn chuyện gì cần giúp ạ?” Đàm Xuyên nhảy tưng tưng vì lạnh như
một chú thỏ nhỏ.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi một chút, ngày mai lúc
nào cháu tới phòng bếp làm giúp? Minh Nhi con bác tới sửa lại bếp lò, có nhắc
với bác về cháu, chẳng biết có được gặp mặt hay không.” Trần đại gia cười tươi
tới mức khuôn mặt già nua nhăn nheo cả lại.
Đàm Xuyên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, trong lòng lập tức hiểu được ý tứ của
lão, liền cười nói: “Việc này cháu cũng không nói chắc được, phải hỏi Triệu quản
sự một tiếng. Cháu cũng rất mong được gặp Trần đại ca nha, anh ta vận khí vô
cùng tốt, chơi bạc mười lần thì thắng đến chín lần, cháu còn đang chờ anh ta dạy
cháu chơi nữa kìa .”
[vận khí: vận may'>
Gương mặt già nua của Trần đại gia không khỏi đỏ lên, hiển nhiên hiểu được
người ta nói mập mờ như vậy là còn cho mình chút thể diện, con của lão rõ ràng
là một kẻ vô tích sự ham mê cờ bạc, chơi mười lần thì chín lần thua, muốn tìm
cho nó một cô vợ thật chẳng dễ dàng.
Vẫy chào Trần lão đại còn đang xấu hổ, Đàm Xuyên rụt cổ chạy phía bên trái bờ
hồ. Tối qua tuyết rơi nhiều, chỉ sợ cây liễu tinh bên hồ bị đông lạnh hỏng mất,
nàng phải nhanh đi quét tuyết một phen, tránh cho chúng nó lại đi tìm nàng khóc
lóc.
Mới vừa đi được nửa đường, trước mặt lại thấy Triệu quản sự dẫn theo một cậu
chàng tựa như một quả cầu thịt [ý là béo như quả bóng'> đi tới, Đàm Xuyên vội
vàng dừng bên đường, tươi cười chào hỏi: “Xin chào Triệu quản sự.”
Triệu quản sự vừa thấy nàng mắt liền sáng lên, hấp tấp đẩy quả cầu thịt kia
tới: “Xuyên Nhi, vừa vặn quá, đang có việc tìm cháu đây.”
Hiển nhiên quả cầu thịt kia cũng không cam tâm tình nguyện, chu môi chớp mắt,
xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn bị Triệu quản sự đẩy đến trước mặt Đàm Xuyên: “Phải
rồi, đây là cháu trai ta, làm môi giới ở đây. Nó năm nay hai mươi, còn chưa lấy
vợ…”
Quả cầu thịt nổi giận, chỉ vào Đàm Xuyên ra sức ồn ào: “Dì! Ánh mắt dì bị sao
vậy?! Bộ dạng nàng ta xấu đến cỡ này! So với vỏ quýt còn vàng hơn! Còn không
bằng một đầu ngón út của Hoàng Châu đại nhân, sao có thể xứng đôi với cháu?”
Quả thực là ăn ngay nói thẳng, làm cho Đàm Xuyên sửng sốt không thôi.
Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn nàng: “Này, ta nói ngươi cũng đừng quấn quýt lấy
ta nha! Ta đây không rảnh mà lèo nhèo với ngươi!”
Đàm Xuyên vội gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, ta làm sao xứng được đứng
cạnh ngài…” Nói xong nhìn cái bụng tròn vo của hắn, cả người giống như bánh trôi
vừa được luộc trong nồi, béo mập trắng nõn, không khỏi mỉm cười: “Ngài là một mỹ
nam tử ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng như vậy, đương nhiên chỉ có mỹ
nhân khuynh quốc khuynh thành mới có thể xứng đôi.”
“Hừ, xem như ngươi biết tự lượng sức mình.” Quả cầu thịt cười hớn hở, “Dì à,
cháu đi đây. Lần sau nhớ tìm người xinh đẹp một chút, mới có thể xứng đôi
cháu.”
“Ngài đi mạnh giỏi…” Đàm Xuyên cười híp mắt dõi mắt theo hắn, quay đầu lại
nhìn Triệu quản sự, bà ta hiển nhiên vô cùng xấu hổ, luôn miệng giải thích:
“Xuyên Nhi… Đúng là tính tình của nó hơi xấu, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt…
Cháu, cháu cũng đừng để bụng…”
“Có gì đâu, lệnh điệt [điệt là cháu, ở đây ý nói cháu của Trần quản sự theo
lối lịch sự'> ăn nói thẳng thắn, cởi mở không câu nệ, đúng là bản sắc của nam
nhi.” Đàm Xuyên nói mà mặt không đổi sắc, tâm không loạn.
Triệu quản sự tự thấy thật là đáng tiếc, thở dài một hơi. Đàm Xuyên tuy mới
đến chưa được ba tháng, nhưng làm việc nhanh nhẹn, lại không có tư tình nam nữ,
mồm miệng ngọt ngào khéo léo. Thời nay những cô nương còn ít tuổi mà thông minh
lanh lợi như vậy thật sự không nhiều, bà có ý muốn tìm giúp cháu trai một người
vợ tốt, nào ngờ cháu trai bảo bối kia của bà mắt để trên đầu, không phải giai
nhân tuyệt sắc thì nhất định không vừa lòng.
Đứa nhỏ Đàm Xuyên này,