
cái gì cũng tốt, có điều bộ dạng hơi khó coi, mắt nhỏ
mày nhỏ, môi mỏng mũi tẹt, sắc mặt giống như mười năm rồi chưa được ăn no, xanh
xao vàng vọt. Đặt giữa một đám người, thì trong nháy mắt liền chìm ngỉm [quá mờ
nhạt sẽ bị che khuất'>.
“Đúng rồi, quản sự ngài tìm cháu là có việc gì phân phó sao?” Đàm Xuyên trực
tiếp đổi đề tài.
Triệu quản sự cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ: “Ta còn bao nhiêu
việc phải lo, cháu đem cái hộp này qua Nam điện. Phải thật cẩn thận, đừng để va
chạm sứt mẻ, đây chính là vật quan trọng của Huyền Châu đại nhân.”
Đàm Xuyên gật gật đầu, cầm hộp xoay người định đi, bỗng nhiên giống như nhớ
tới việc gì, quay đầu lại cười nói: “Quản sự, hôm nay Thúy Nha nói với cháu,
khỏi bệnh có thể làm việc được rồi. Việc phụ giúp ở phòng bếp ngày mai, có nên
giao cho nhóc ấy?”
Triệu quản sự không hề nghĩ ngợi: “Vậy ngày mai để nó đi làm, cháu qua giúp
ta, vừa vặn đang thiếu người.”
Đàm Xuyên cười tủm tỉm rời đi.
***
Chốn bồng lai núi Hương Thủ chia ra phía ngoài và phía trong, phía ngoài dành
cho hạ nhân tạp dịch lưu lại làm việc, phía trong là nơi ở của sơn chủ và các đệ
tử. Tạp dịch phía ngoài không được phép đi vào phía trong, vì vậy bốn điện đông
tây nam bắc được xem như trạm kiểm soát, bốn điện này tường xây bằng đá, cao hơn
10 trượng [khoảng trên 300m é.è'>, đối với những kẻ phàm trói gà không chặt như
bọn họ mà nói, có gắn thêm cánh cũng khó mà bay lên được.
Thế gian này, tiên nhân cũng thật bại hoại.
Sơn chủ khi xưa ở trên đỉnh Hương Thủ mọc cánh thành tiên, từ đó chiếm núi
làm … tiên [hắc hắc, ý nói không phải làm sơn tặc'>, trong khi trắng trợn cướp
đoạt những bảo vật hiếm lạ của thế gian, cũng biết thương xót những người trần
tục cực khổ, làm không ít việc thiện. Dạo gần đây có lẽ do tuổi tác đã lớn, nhìn
thấu tình đời ấm lạnh, cả ngày rụt cổ ở phía trong đếm bảo vật, nhân tiện còn
thu nhận vô số thiếu nam thiếu nữ mỹ mạo làm đệ tử, yên ổn hưởng thụ cuộc sống
của một lão nhân gia [ông già'>.
Núi Hương Thủ giờ đây chẳng khác nào một cái lồng chim kín không kẽ hở, thậm
chí còn có hai tầng lồng.
Đàm Xuyên cầm chiếc hộp một mạch đi tới Nam điện, gã gác cửa đang ôm lò sưởi
đọc sách, cũng không thèm nhìn nàng một cái, ồm ồm nói: “Dừng lại, có đồ vật gì
cũng bỏ xuống, qua bên kia ký tên đi. Thứ này chưa chắc đến được tay Tử Thần đại
nhân đâu, ngươi hiểu không?”
Đàm Xuyên vòng vo đảo mắt, lắc đầu cười: “Không hiểu, vì sao vậy?”
Gã gác cửa tiện tay chỉ chỉ phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn: “Biếu tặng Tử
Thần đại nhân nhiều đồ thế kia, hắn làm sao có thể nhận hết? Đám tạp dịch phía
ngoài bọn ngươi, tầm thường vô danh còn không biết tự lượng sức mình, lại suốt
ngày muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Gửi tặng những thứ linh tinh vào đó,
lần nào cũng đều bị ném xuống, còn không chịu ngừng!”
Đàm Xuyên tò mò hướng vào trong nhìn quanh, quả thực thấy đầy một phòng là
chai, lọ, hòm, tráp, tiền xu nhìn mà hoa cả mắt.
Nàng không khỏi líu lưỡi: “Nhiều đồ như vậy … đều là gửi tới Tử Thần đại nhân
sao?”
Gã gác cửa rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhếch đôi mắt ti hí nhìn nàng: “Đúng thế
đấy, biết điều thì mau biến đi, thứ gì đó chuyển tới cũng không thể đưa vào bên
trong đâu.”
Đàm Xuyên mỉm cười, giơ chiếc hộp lên trước mặt hắn: “Hiểu rồi, lần sau ta sẽ
chú ý. Đây là đồ quan trọng của Huyền Châu đại nhân, phiền ngài nhanh đưa vào
trong, đừng để lỡ việc.”
Gã gác cửa sợ giật bắn mình, thực sự nhảy dựng lên, đỡ lấy chiếc hộp bằng hai
tay, luôn miệng nói: “Sao không nói sớm! Thì ra là đồ của Huyền Châu đại nhân!
Nếu để lỡ việc, với tính tình của nàng thì… Chậc chậc!”
Đàm Xuyên vừa ghi tên mình vào danh sách, vừa hỏi: “Bác à, mỗi ngày đều có
nhiều người như vậy từ bên ngoài tặng đồ cho Tử Thần đại nhân sao?”
“Nói vậy cũng không phải, ngươi mới tới đây hay sao? Chẳng trách không biết
được. Ngày kia là sinh nhật Tử Thần đại nhân hai mươi ba tuổi, những người biết
việc này đương nhiên muốn tặng quà mừng. Có điều những tạp dịch phía ngoài này
cũng không biết suy nghĩ một chút, Tử Thần đại nhân có thân phận thế nào, sao có
thể vừa ý mấy thứ quà phế phẩm không đáng tiền của bọn chúng? Năm nào cũng tặng,
làm phiền lão nhân gia ta còn phải đem từng cái từng cái ném xuống.”
Đàm Xuyên đỡ trán tưởng tượng Tả Tử Thần ôm trong lòng một đống ngân tráp
[hộp đựng bạc'> tiền xu, vẫn như cũ bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm
phạm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng hiểu sao, trong đầu lại hiện lên cảnh
tượng lần đầu gặp hắn năm năm trước. Trên đài Triêu Dương, thiếu niên tựa phù du
ấy tay nắm nhành liễu, hiếm khi nở một nụ cười, thanh tú như hoa lan, không biết
đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.
Rõ ràng trái tim hắn còn lạnh hơn băng tuyết, nhưng những người thích hắn lại
vẫn nhiều đến vậy.
Nàng ghi danh xong, phủi phủi tay định rời đi, gã trông cửa bỗng nhiên hô gọi
nàng: “Đợi đã, tiện thể ngươi tới đây thì mang luôn phong thư này cho Triệu quản
sự, là chuyện rất quan trọng.”
Đàm Xuyên hơi nheo mắt, vân vê thư ở trong tay một thoáng, cười nói: “Được,