
cười với em như vậy, còn nói: ‘Thơm quá … Cô nương, có thể hôn ngươi
được không?’ nha… Em quả thật nằm mơ cũng không dám nghĩ đến! Tỷ nói, tỷ nói xem
ngài ấy thật sự vừa mắt một tiểu nha đầu không có gì như em sao?”
Thúy Nha nằm trên giường máu mũi giàn giụa, mắt sáng lòe lòe, lặp lại những
lời này lần thứ mười một.
Đàm Xuyên thuận miệng đáp lại, nàng đang vội vàng tìm một thứ, cũng không nhớ
rõ mình có mang theo vào đây hay không.
“Ngài ấy cười với em như vậy, còn nói…”
Lời nói lặp lại lần thứ năm mươi, Đàm Xuyên rốt cục cũng tìm được thứ mình
muốn – chính là đồ trang điểm của nữ tử – tinh dầu hoa quế.
“Ngài ấy cười với em như vậy… A? Đợi đã, Xuyên tỷ tỷ làm gì vậy?!” Thúy Nha
nhảy vọt từ trên giường xuống, trợn mắt há miệng nhìn nàng dốc cả một bình tinh
dầu hoa quế lên đầu, “Tỷ, tỷ điên rồi sao? Mùi nồng nặc thế kia!”
Đàm Xuyên cười đến dịu dàng thân thiết lạ thường: “Sao hả, như vậy mới thơm.
Thúy Nha cũng dùng một chút đi.” Nói xong đem chỗ tinh dầu hoa quế còn lại dốc
cả lên người Thúy Nha, dọa cô nàng sợ tới mức vừa nhảy vừa kêu lên: “Tỷ thật sự
điên rồi! Tổng quản sự mắng chết chúng ta mất!”
“Không đâu.” Đàm Xuyên thong thả dùng lược chải gọn gàng mái tóc dính đầy dầu
nhầy, “Lát nữa tới điện Ngưng Bích, những kẻ khoa trương hơn chúng ta còn cả rổ,
có mắng thì mắng bọn họ trước.”
Thúy Nha ngửi ngửi chính mình, mặt nhăn như cái bánh bao: “Thế này thơm quá
rồi, phát ngấy!”
Đàm Xuyên hiếm có dịp gài châu hoa bên tai, thoa phấn bôi son, thế nhưng mặt
nàng vàng như nến, mắt mũi cũng không được đẹp, bôi son phấn ngược lại trông
càng khó coi. Thúy Nha chỉ thấy vô cùng thê thảm, mơ hồ cảm giác Xuyên tỷ luôn
luôn hiền hòa, hôm nay lại thật kì quái, cô nhóc cũng không biết mở miệng hỏi ra
sao.
“Việc đó… Xuyên tỷ, tỷ không thấy mùi thế này làm người ta phát ngấy sao?”
Thúy Nha dè dặt hỏi.
“Không đâu, đã muốn thơm thì phải thơm triệt để.”
Đàm Xuyên nhìn chính mình trong gương, nở một nụ cười thỏa mãn.
Hai tỷ muội đầy đầu hương hoa quế say người đi tới điện Ngưng Bích, ai ai
cũng phải liếc nhìn. Cũng may trong điện đã tụ tập đại bộ phận tạp dịch, những
nữ tạp dịch trẻ tuổi hầu như đều mang theo huân hương, làm cả phòng toàn mùi
nồng nặc bí bách, hương dầu hoa quế bôi tóc trộn lẫn những mùi khác, cũng không
có gì nổi bật, có điều làm tổng quản sự sau khi tiến vào hắt xì mười mấy cái mà
thôi.
“Khụ khụ… Ta biết đám tạp dịch phía ngoài các ngươi được đi vào trong đây,
trong lòng đương nhiên vui sướng… Nhưng cũng không nên vui sướng quá độ…” Tồng
quản sự nhắc nhở mấy câu, thấy không ai để ý, cũng đành từ bỏ. Lão ta từ trước
tới nay quản lý sự vụ phía trong, chưa từng tiếp xúc với tạp dịch phía ngoài,
không biết phải xử trí thế nào, “Thôi vậy… Ta tới phân công việc, gọi tên ai
người đó lên nhận thẻ bài.”
Công việc của Đàm Xuyên là chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, trong đó có đủ loại kỳ hoa
dị thảo, chờ Bạch Hà Long Vương tới đây, sẽ chọn những đóa hoa đẹp nhất đi trang
trí cho các điện.
Trong lúc đang cẩn thận buộc lệnh bài vào bên hông, đột nhiên có người xô vào
vai nàng, giọng nói của Thúy Nha thều thào vang lên bên tai: “Xuyên tỷ… Ngài…
Ngài ấy lại tới nữa… Mau đỡ em với…”
Thế nào mà lại nhũn người ra rồi? Đàm Xuyên khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy
Phó Cửu Vân dựa người vào cửa điện, lấy tay che mũi, vừa hứng thú lại vừa có
chút chán ghét nhìn cảnh lộn xộn bên trong điện.
Khi những tiếng xôn xao rộ lên, tổng quản sự luống cuống chạy tới, hỏi một
cách cung kính: “Cửu Vân đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?”
Phó Cửu Vân gật gật đầu: “Không ai báo ngươi hay, hôm nay Huyền Châu muốn sử
dụng điện Ngưng Bích sao?”
Quản sự kia bị dọa xanh mặt, lắp bắp: “Gì, gì cơ? Huyền Châu đại nhân muốn sử
dụng điện Ngưng Bích?! Sao… Sao không ai nói cho tiểu nhân… Việc này… làm sao
bây giờ?!”
Phó Cửu Vân chớp chớp mắt, tựa như cảm thấy dọa lão ta rất vui, sau đó nghiêm
trang nói tiếp: “Thì ra ngươi đã quên, Huyền Châu lúc này nghe nói ngươi dẫn
theo một đám tạp dịch phía ngoài làm cho điện Ngưng Bích chướng khí mù mịt, giận
đến trắng mặt.”
Tổng quản sự không kịp rên một tiếng, mắt đảo một cái, thẳng tắp té xỉu.
Phó Cửu Vân không ngờ lão nhát cáy đến thế, lấy chân khẽ đá lão ta mấy cái,
thấy người này đã thực sự bất tỉnh, không khỏi cười nhạo: “Ồ? Hóa ra lại vô dụng
như vậy.”
Hắn đưa mắt nhìn lướt vào điện, thấy rất nhiều nữ tạp dịch trẻ tuổi ăn mặc
lòe loẹt, hương thơm nức mũi, trong lòng buồn cười, che mũi đi tới, cũng không
nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn kỹ từng người, chợt thấy Thúy Nha cả người mềm nhũn, hai
má ửng đỏ đang nhìn mình, hắn không chút do dự tới trước mặt nàng, cười dịu
dàng: “Cô nương, lại gặp nhau rồi.”
Hai hàng máu mũi từ từ chảy xuống nhân trung của cô nàng, Thúy Nha cất tiếng
nói mơ hồ: “Cửu Vân đại nhân … Ta, ta nguyện ý để ngài hôn…”
[Nhân trung: Chỗ lõm giữa môi trên và mũi'>
Lời nói táo bạo này làm toàn bộ tạp dịch ở đây kinh ngạc, Đàm Xuyên ở đằng
sau lặng lẽ véo cô nhóc một cái, Thúy Nha vẫn không biết gì, phỏng chừng hồn
phách đã sớm bay đi đâu mất.
Ph