
i khác khuyên như thế nào cũng là vô ích, mỗi người đối với hôn nhân đều không có cùng lý giải, huống hồ chi ai cũng không có cách nào
cảm nhận thay người trong cuộc, tựa như Chu Thương Thương đối với Triệu
Tiểu Nhu, cô có thể lý giải Triệu Tiểu Nhu, nhưng không cách nào thực sự cảm thụ tình cảnh của chị ấy.
Trước bữa cơm tối, Chu Thương Thương và Triệu
Tiểu Nhu đều tự mang theo chiến lợi phẩm quay về nhà, Chu Thương Thương
lái xe trở về, mới đi ra ngoài dạo phố không được bốn giờ, Chu Thương
Thương đã nhận được bốn cuộc điện thoại của Hàn Tranh.
“Thương Thương, lúc nào về nhà a?”
“Thương Thương, có cần anh tới đón em hay không a?”
“Bà xã, anh với ngưu bì đường ở nhà chờ em nha. . .”
Chu Thương Thương thuần thục mang xe tiến vào
ga ra Hàn trạch, tắt máy, Hàn Tranh lại gửi đến một tin nhắn: “Ngưu
Ngưu, Bì Bì, Đường Đường đều nhớ mẹ.”
Chu Thương Thương cười nhẹ một tiếng, Hàn Tranh dạng như vậy có thể trệch đường sao?
——
Chu Thương Thương lên lầu, rốt cục ở phòng đồ chơi tìm được Hàn Tranh cùng Ngưu Bì Đường.
Nguyên bản Ngưu Bì Đường không có phòng đồ chơi riêng, mà là ở trong phòng trẻ em chia ra một khu vực, kết quả về sau
lại nhảy ra vấn đề lớn, nhất là Bì Bì, sau hai tuổi buổi tối hàng ngày
đều bởi vì chơi đồ chơi, chơi đến không chịu ngủ.
Xuất phát từ bất đắc dĩ, Chu Thương Thương và
Hàn Tranh mang tất cả các món đồ chơi to nhỏ từ trong phòng Ngưu Bì
Đường dọn ra, tất cả đều ném vào gian phòng sát vách, cũng mới hai tháng trước, Chu Thương Thương hạ cấm lệnh, buổi tối sau 8 giờ phòng đồ chơi
đóng cửa, sau đó sáng hôm sau 9 giờ mở ra.
Chu Thương Thương mở ra cửa phòng đồ chơi,
trong phòng chồng chất đủ loại đồ chơi, từ Transformers đến búp bê
barbie, lớn, nhỏ, kiểu mới, loại kinh điển. . . Trong đó phần lớn là Hàn bộ trưởng mua về.
Trong phòng đồ chơi, Hàn Tranh nghiêng người
nằm ở trên thảm trải sàn, ngồi bên cạnh là Ngưu Bì Đường ăn mặc ba bộ
quần áo cùng kiểu.
Ngưu Ngưu ngồi chồm hổm dưới đất, một mình xếp
gỗ, Hàn Tranh thường đưa qua cho nó một khối, Bì Bì với Đường Đường quan hệ tốt nhất, hai đứa quỳ rạp trên mặt đất chơi một chiếc xe đẩy bằng
điện.
Ngưu Bì Đường, Chu Thương Thương ban đầu cho
rằng ba đứa nhỏ cảm tình khẳng định giống như mẹ Hàn nói vậy, đồng bào
cùng mẹ, cảm tình khẳng định tốt, kết quả tương phản, Ngưu Ngưu từ nhỏ
không thích để ý người khác, lại càng không thích để ý Bì Bì với Đường
Đường cả ngày chỉ biết khóc lóc ầm ĩ.
Bì Bì với Đường Đường hai đứa tuy rằng rất hay
chơi chung, thế nhưng cũng dễ dàng đánh nhau nhất, Đường Đường không có
việc gì lại thích trêu chọc Bì Bì, kết quả mỗi lần đều từ chỗ Bì Bì ăn
mệt, đối với việc này, thái độ của Chu Thương Thương là: “Đường Đường,
nếu như mỗi lần đều là con chủ động chọc Bì Bì, thì đừng tới cáo trạng.”
Hàn Tranh xoay mặt qua, thấy Chu Thương Thương
đứng ở cửa, lộ ra một nụ cười sáng lạn, qua một giây, lại ủy khuất nhìn
cô: “Thương Thương, Bì Bì khi dễ anh.”
Chu Thương Thương đi tới trước mặt Hàn Tranh,
Hàn Tranh lôi kéo cô ngồi ở trong lòng mình, sau đó Ngưu Bì Đường đang
tự chơi đồ chơi đều liên tiếp ngẩng đầu, kêu một tiếng: “Mẹ mẹ.”
Đường Đường với Bì Bì đặc biệt thích ganh đua,
vừa rồi Bì Bì kêu “Mẹ mẹ” thanh âm so với Đường Đường vang hơn vài phần, Đường Đường ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Chu Thương Thương, lại kéo
cổ họng kêu một tiếng: “Ma ma!” Đường Đường là đứa phát âm không rõ nhất trong ba đứa, mỗi lần phát âm “Mẹ mẹ” đều bị nó phát thành “Ma ma” .
Chu Thương Thương kéo Đường Đường lên: “Con gái ngốc, sau này không cho kêu to như vậy, cổ họng có đau hay không a?”
Đường Đường lắc đầu.
Hàn Tranh mang Chu Thương Thương kéo đến trong
lòng mình, cười a cười a, đúng lúc này, Bì Bì cũng bò lên trên chân Hàn
Tranh, ghé vào cẳng chân Hàn Tranh bắt đầu nghiên cứu lông chân anh.
Sau đó Hàn Tranh “Ai ui” một tiếng, Bì Bì đã lôi xuống một cọng lông chân của Hàn Tranh.
Sau đó Đường Đường phỏng chừng cảm thấy chơi
vui, cũng buông xe đẩy trong tay, đến kéo lông chân Hàn Tranh, Hàn Tranh lần đầu tiên bị Bì Bì thực hiện được là bởi vì không có phòng bị, cho
nên khi Đường Đường bắt đầu nhào tới, anh đã một phen kéo lại Đường
Đường: “Đường Đường, ba ba sẽ đau.”
Đãi ngộ không công bằng a, Bì Bì thì có thể, vì sao Đường Đường không thể, chưa tới nửa giây, Đường Đường bắt đầu nhăn
lại cái mũi nhỏ, “Oa oa” khóc lên.
Chu Thương Thương xoa xoa cái trán của minh,
mỗi lần đều là cái dạng này, sau đó Hàn Tranh lại khuất phục dưới tiếng
khóc của Đường Đường.
——
Chu Thương Thương xoa xoa nước mũi cho Đường Đường đã nín khóc mà cười: “Đường Đường, không cho phép khi dễ ba.”
Đường Đường há miệng cười to, sau đó gật đầu.
Đúng, mỗi lần giáo dục bọn nhỏ đều rất ngoan, kết quả một điểm hiệu quả cũng không có.
Hàn Tranh bao che khuyết điểm: “Đó là bởi vì ba đứa con của chúng ta đều có tư tưởng của chính mình, điểm ấy rất hiếm
thấy.”
Hàn bộ trưởng và Hàn thái thái càng bao che khuyết điểm: “Thương Thương, bọn nó còn nhỏ mà.”
Cho nên trong ba đứa trẻ, Chu Thương Thương thích
nhất Ngưu Ngư