
chứng, cô
trở lại căn nhà lại bắt đầu phát cáu.
Đương nhiên cũng có ngòi nổ, nguyên nhân là cô
phát hiện ảnh chụp của Trần Uyển Chi trong điện thoại của Tô Dần Chính
còn không có xóa bỏ. Trần Uyển Chi là một cây kim, chôn ở trong tim cô,
nhẹ nhàng kéo một cái, sẽ chảy máu.
Cô giơ cao tay lên, mang điện thoại di động của Tô Dần Chính quăng một cái nát bấy.
“Tô Dần Chính, trong lòng anh còn có Trần Uyển Chi, có đúng hay không?”
“Anh vì sao còn muốn kết hôn với tôi, anh cùng cô ta kết hôn đi!”
“Tô Dần Chính, anh khiến cho tôi buồn nôn!”
“. . .”
Tô Dần Chính mặc cho cô mắng, thẳng tắp nhìn
cô, chờ cô mắng xong rồi, vẻ mặt mệt mỏi rã rời giải thích: “Thương
Thương, anh thực sự đã quên bên trong còn có tấm ảnh này, Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy. . .”
Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy.
Những lời này, hẳn là câu nói giai đoạn trước khi kết hôn Tô Dần Chính nói ra nhiều nhất.
Em đừng có cái kiểu như vậy, rốt cuộc là cái
kiểu nào đây, Chu Thương Thương cũng không biết làm thế nào lại biến
thành cái kiểu này, vốn là hai người yêu nhau đến hiểu nhau không cần
nói đều biến thành hai thanh đao sắc, lấy việc đâm trúng đối phương làm
vui vẻ, cô với hắn bắt đầu không thể lý giải lẫn nhau, Chu Thương Thương lý giải không được Tô Dần Chính đã từng toàn tâm toàn ý sẽ thay lòng
đổi dạ, Tô Dần Chính cũng lý giải không được Chu Thương Thương mỗi lần
đều có thể liên tục nhai lại.
Bọn họ khi đó, còn lại chỉ có hồi ức tốt đẹp
lúc còn trẻ, hồi ức thật đẹp thật tốt, hiện thực mới có thể càng khó
tiếp thu.
Kỳ thực mấy ngày trước khi lĩnh chứng, Tô Dần
Chính từng nhắc tới với cô về hôn lễ, ngày đó hai người tâm tình cũng
không tệ, Tô Dần Chính hỏi cô thích cái dạng áo cưới gì, cô nói đơn giản chút.
Tô Dần Chính nói được, suy nghĩ một lúc: “Vậy trước tiên lĩnh chứng, hôn lễ chờ đến sau xuân khí hậu ấm áp lại làm.”
Chu Thương Thương nói: “Được.”
Sau đó còn không có đợi đến đầu xuân, mùa xuân
còn không có tới, bọn họ đã chiến tranh lạnh lên, Tô Dần Chính đập cửa
rời đi, lưu lại cô một mình ở trong biệt thự tiếp tục phát bệnh tâm
thần.
Mùa đông năm ấy, Chu Thương Thương nghĩ, mùa đông đã tới, mùa xuân vẫn còn ở rất xa rất xa.
Lâu dài yêu một người, sống một ngày bằng một
năm mà đi săn sóc một người, đều là một chuyện cần kiên trì, đáng tiếc
cái thời điểm kia, bọn họ đều không kiên trì, chỉ có không cam lòng -
Hàn Tranh xoay đầu Chu Thương Thương, hôn hôn cái trán của cô: “Thương Thương, chúng ta làm hôn lễ kiểu Trung Quốc đi.”
“Hôn lễ kiểu Trung Quốc” trong miệng Hàn Tranh
không phải là “Bái thiên địa, vén khăn voan” cái loại này, mà là mở
tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu, có phù rể có phù dâu, ở trong sự chứng kiến của mọi người cấp cho Chu Thương Thương thân phận chính đáng quang minh nhất.
Chu Thương Thương mang mặt chôn ở trong ngực
Hàn Tranh, qua một lúc, mở miệng: “Thập Nhất, ngày mai mang em đi nhà
anh đi, chuyện kết hôn, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, chúng ta dù
sao cũng phải cùng bọn họ thương lượng .”
Hàn Tranh ngẩn người, sau đó đem Chu Thương
Thương vòng chặt, hàm dưới đặt trên đầu cô: “Thương Thương, anh thật có
người vợ tốt.”
Chạng vạng ngày hôm sau, Hàn Tranh mang theo
Chu Thương Thương về tới Hàn trạch, trong tay còn cầm mấy phần lễ vật,
tất cả đều là Hàn Tranh đi với Chu Thương Thương tỉ mỉ lựa chọn, thuốc
bổ cho đến đồ trang sức, tất cả đều dựa theo sở thích của người Hàn gia
tiến hành tuyển chọn.
Hàn Tranh buổi trưa đã sớm thông báo với mẹ
mình, lúc bà Hàn cúp điện thoại thì thở dài, tâm tình phức tạp bảo nhà
bếp làm thêm vài món thức ăn, suy nghĩ một lúc, lại bỏ thêm một câu:
“Nhạt chút, đừng có mùi cá.” -
Khi bước vào cửa Hàn gia, Chu Thương Thương rất khẩn trương, thế nhưng khẩn trương cũng có chỗ tốt, chính là không dễ
phạm sai lầm, huống hồ có Hàn Tranh một tấc cũng không rời che chở cô.
Cơm tối, khi Chu Thương Thương cúi đầu ăn, trái tim cũng hơi chút túm vào một chỗ.
“Mẹ.” Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn mẹ mình, dưới
bàn ăn lại lôi kéo tay Chu Thương Thương, Hàn Tranh cười cười, đặc biệt
bình tĩnh mà mở miệng: “Mẹ, con nghĩ muốn mời hai người bảo mẫu, phương
diện này mẹ tương đối có kinh nghiệm, có thể hỗ trợ giới thiệu giúp con
hay không.”
Mẹ Hàn bày ra khuôn mẫu “Ừ” một tiếng, trong
ngực kỳ thực có chút không thoải mái, tuy rằng mang thai mời bảo mẫu là
rất bình thường, thế nhưng hai người ôi chao. . . Thực sự là một đứa
chiều chuộng vợ a.
Hàn Tranh nhìn sắc mặt mẹ mình, nhìn sang
Thương Thương, lại cười cười, sau đó quay đầu, dường như không có việc
gì lần thứ hai mở miệng: “Việc này con với Thương Thương đã thương lượng qua, cô ấy trái lại nghĩ không cần thiết, thế nhưng con nghĩ, con phải
đi làm, vẫn là cần cẩn thận chút, chúng con cũng không thiếu chút tiền
ấy, nói như thế nào đây, trong bụng Thương Thương có ba đứa trẻ, thực sự cần phải thêm chú ý chút. . .”
Lúc nói đến ba đứa trẻ, Hàn Tranh cố ý dừng một chút, sau đó nhìn sắc mặt mẹ mình.
Ba đứa trẻ, ba đứa trẻ. . . Mẹ Hàn có chút phản ứng không kịp, ngẩng đầu: