XtGem Forum catalog
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326613

Bình chọn: 7.00/10/661 lượt.

rong cười nhạt, sau đó suy nghĩ nếu

như lão đại lão nhị cưới ai đó làm vợ, bà nhất định là một người mẹ

chồng tốt.

Đáng tiếc, lão đại là một cây vạn tuế, sẽ không nở hoa, lão nhị từ nhỏ đến lớn bạn giới nữ rất nhiều, chỉ là tư tưởng

buông thả, gần tới ba mươi tuổi, cũng không có mang cô gái nào về trong

nhà.

Ban đầu bà cho rằng có khả năng điều kiện trong nhà đối phương không tốt, còn nhiều lần ám chỉ lão nhị: “Thập Nhất a,

mẹ tuyệt đối không phải nhìn người có dòng dõi, nếu như nhìn trúng con

gái nhà ai, cứ yên tâm dẫn về nhà đi.”

Sau đón, sau đó, chính là không có sau đó; sau

đó thật vất vả mới có sau đó, bà lại muốn sắm vai mẹ chống ác độc, bắt

đầu bổng đả uyên ương.

Chu Thương Thương và Hàn thái thái không sai

biệt lắm đồng thời cùng đến Ngọc Phủ Lâu, Chu Thương Thương mặc chiếc

váy mùa thu rộng thùng thình, quần legging, giày đế bằng. Ánh mắt bà Hàn nhìn Chu Thương Thương lần đầu tiên, vô ý thức nhìn hướng đến trên bụng cô.

Chu Thương Thương: “Chào bác. . .”

Hàn thái thái thiếu tự nhiên: “Chào cháu a.”

Ngọc Phủ Lâu kỳ thực là người nhà mẹ đẻ Hàn

thái thái mở ra, bà chọn một gian ghế lô kín đáo nhất, ngồi xuống, đợi

lúc nhân viên rời đi, đi thẳng vào vấn đề: “Chu tiểu thư, đầu tiên bác

muốn thay con mình nói tiếng xin lỗi với con, nó thực sự quá đáng.” Bà

Hàn nhớ tới câu kết ngày đó Hàn Tranh nói, cứ thấy cái mặt già này đều

bị mất hết.

Chu Thương Thương cúi đầu, không nói chuyện,

chủ yếu là cô cũng không rõ ràng lắm vì sao mẹ Hàn Tranh lại nói có lỗi

với mình.

Bà Hàn nhìn Chu Thương Thương, khẽ thở dài một cái: “Bác có thể gọi con là Thương Thương không.”

Chu Thương Thương gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Hàn thái thái tổ chức lại ngôn ngữ, đang muốn mở miệng: “Thương Thương. . .”

“Mẹ!” Đột nhiên một giọng nói vang tới, Chu

Thương Thương quay đầu, Hàn Tranh đã phá cửa mà vào, thở hồng hộc nhìn

mẹ mình.

Hàn Tranh bước đi đến bên cạnh Chu Thương Thương, dắt lên tay cô, muốn đi ra ngoài.

Hàn thái thái cũng đứng lên: “Đứng lại!”

Hàn Tranh xoay qua, ôm Chu Thương Thương, ánh mắt

lóng lánh nhìn mẹ mình: “Mẹ, con vẫn nghĩ trong nhà mẹ sẽ là người ủng

hộ con nhất. . .”

Những lời này của Hàn Tranh nói rất có cảm tình a, bên trong bao hàm khổ sở, chua xót, thất vọng, tuyệt nhiên, còn mang theo chút điểm phẫn hận như vậy.

Thoáng cái Hàn thái thái ngừng bước chân, hơi há mồm, cái gì cũng nói không nên lời.

Lúc Chu Thương Thương ngồi trên xe Hàn Tranh đi về, nhịn không được hỏi một câu: “Thập Nhất, anh có cảm thấy rất khó

khăn hay không?”

Hàn Tranh cười tủm tỉm hơi gật đầu: “Bọn họ sau này sẽ lý giải.”

Chu Thương Thương ngửa đầu, nở nụ cười một chút: “Chúng ta thực sự là hơi quá đáng.”

Bàn tay Hàn Tranh nắm tay lái nắm thật chặt, ăn

không nói có mở miệng, ngữ khí chứa vài phần nghiêm túc: “Nếu như chúng

ta bởi vì nhân tố bên ngoài mà chia tay, đối với ba đứa bé của chúng ta

mới là quá đáng.”

Nói đến ba đứa trẻ, Chu Thương Thương liền hữu

khí vô lực thở ra một hơi, có một số việc thực sự là càng nghĩ càng

phiền.

Gần đây, cô ghét tất cả chữ số ba, ngay cả tiết mục bình thường yêu thích nhất XX ba câu hỏi, cũng không xem.

Buổi tối, sau khi Hàn Tranh ôm Chu Thương

Thương lải nhải liên miên mấy điều tâm đắc khi mang thai, lại một lần

nữa đưa ra lời cầu hôn: “Thương Thương, ngày mai chúng ta trước đi lĩnh

chứng đi.”

Chu Thương Thương không nói chuyện, nhìn Hàn Tranh.

Hàn Tranh tiếp tục nói: “Về phần hôn lễ, em thích cái dạng gì.”

Chu Thương Thương rầu rĩ nói: “Hôn lễ không cần làm.”

Hàn Tranh tay trái nắm Chu Thương Thương mười

ngón tay đan nhau, dưới ngọn đèn vàng nhạt, năm ngón tay của Chu Thương

Thương trắng thuần thon dài, Hàn Tranh nhớ tới khi còn bé thấy một câu

trong một quyển sách võ hiệp “Tay như búp măng, da trắng nõn nà” . Anh

nghĩ: cái gì là “Tay như búp măng, da trắng nõn nà”, đại khái chính là

cái dạng trước mắt này đi.

Hàn Tranh nắm lòng bàn tay Chu Thương Thương

vân vê: “Vì sao không làm, Thương Thương, chúng ta không bẽ mặt, thực sự không bẽ mặt.”

Chu Thương Thương hơi mím môi, hai tay vòng qua thắt lưng Hàn Tranh. Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa phùn, dường như tiếng

tằm nhai lá, sàn sạt.

Hôn lễ là kiểu dáng gì đây?

Cô và Tô Dần Chính cũng không có làm qua hôn lễ đâu.

Người Trung Quốc đều chú ý việc vào đầu, cho rằng có bắt

đầu tốt mới có thuận lợi phát triển, mặc kệ là sự nghiệp hay là nhân

duyên, bởi vì đều thích chú ý cái vào đầu này, cho nên đặc biệt thỉnh

đại sư coi phong thuỷ định ngày tốt.

Ngày tốt của Chu Thương Thương với Tô Dần

Chính, Chu Thương Thương hiện tại đã không nhớ rõ cụ thể là ngày mấy, dù sao đi nữa cũng là chọn lấy một ngày.

Nhớ kỹ là mùa đông đi, toàn bộ thành phố qua cả đêm tuyết rơi, trên đường tất cả đều là tuyết đọng, xe bị chặn, giao

thông rất trắc trở, cho nên ngày đó cô với Tô Dần Chính đi bộ đến cục

dân chính lĩnh chứng.

Có khả năng bởi vì tuyết rơi nhiều chặn không

phải đường, mà là nhân tâm, tuy rằng đã quyết định kết hôn, lòng của cô

cũng càng ngày càng nghẹn, thế cho nên buổi tối đó lĩnh xong