
Hàn Tranh lại lập lại một lần: “Con muốn kết hôn.”
Hàn thái thái là người không thể kiềm nén nhất, quan tâm hỏi: “Lão nhị, là con bé Tống Thiến sao?”
“Không phải.” Hàn Tranh nhìn mẹ mình, “Tuy nhiên cũng là con gái của Tống Lâm Sinh.”
“Tống Lâm Sinh còn có con gái nữa sao?” Hàn bộ trưởng bận bịu chuyện lớn, có một số việc không rõ ràng lắm, hỏi Hàn thái thái.
Hàn thái thái mím môi: sắc mặt do dự nhẹ giọng mở miệng: “Còn có một. . .”
Hàn bộ trưởng suy nghĩ một chút: “Nếu như thích, thì cưới vào cửa đi.”
Hàn thái thái sắc mặt có chút xấu xí, ở bên tai Hàn bộ
trưởng nhẹ giọng nói một câu: “Trước là vợ của con trai Tô Thiên Lan,
nhưng mà nghe nói đã ly hôn.”
“Xoảng —— “
“Hồ đồ.” Sắc mặt Hàn bộ trưởng lập tức trở nên xanh
xám, cái ly trong tay liền rời tay ném tới hướng Hàn Tranh, Hàn Tranh
cũng không tránh, cái ly nện ở trên trán anh, qua một lúc, cái trán liền chảy máu ra, Hàn Tranh thò người ra từ trong hộp khăn giấy trên bàn trà rút ra ba bốn tờ, bình tĩnh xoa xoa nước trà ở trên mặt, đối với vết
thương trên trán, ngược lại bỏ mặc.
Hàn thái thái yêu thương con trai, đứng lên, muốn nhìn xem cái trán Hàn Tranh.
Hàn Tranh kéo một nụ cười với mẹ mình: “Mẹ, con không sao.”
Hàn bộ trưởng vẻ mặt bình tĩnh: “Hàn Tranh, ba cho con thời gian một tuần, lập tức cùng cô gái kia chặt đứt.”
Hàn Tranh nhìn ba mình: “Ba, con không có hồ đồ, con là nghiêm túc.”
Hàn bộ trưởng giận hiện ra mặt: “Hàn Tranh!”
Hàn thái thái nhìn chồng mình, sau đó quay đầu nhìn con trai mình, khuyên nhủ: “Lão nhị, mẹ với ba con cũng không nhìn dòng
dõi, thế nhưng cô ấy chí ít phải trong sạch đi.”
Hàn Tranh cúi đầu, kéo kéo khóe miệng, có chút vấn đề
nếu tranh luận tiếp nữa, ngược lại đối với anh bất lợi, anh ngẩng đầu,
dừng một chút, “Cô ấy mang thai.”
“Xoảng ——” lại một người cái ly ném tới, Hàn Tranh
nghiêng một chút, sát qua lỗ tai anh, cái ly rơi vào trên tường phía
sau, toàn bộ nước trà tưới lên tường trắng, lưu lại một bãi vết nước.
“Hàn Tranh, con thực sự khiến cho ba rất thất vọng.”
Hàn Tranh ân hận nhìn ba mình: “Con ngày hôm nay triệu
tập mọi người đến, kỳ thực là nghĩ thông suốt báo cho mọi người một
tiếng, thứ nhất là con muốn kết hôn, thứ hai là con phải làm cha, ngoài
ra những chuyện khác, mọi người nhìn là đủ rồi, hôn sự này mọi người
đồng ý cũng kết, không đồng ý, cũng phải kết, cô ấy thật vất vả mới cho
con một cơ hội, mọi người đừng cản con, con nói trước, đời này con chỉ
cưới cô ấy, con một người đàn ông ba mươi tuổi, cưới vợ còn không có
quyền tự chủ, như thế này thì nói làm sao?”
Hàn bộ trưởng hổn hển mắt lạnh nhìn Hàn Tranh, đã nói không nên lời.
Lúc này Hàn thái thái chen vào, do dự một lúc, hỏi:
“Lão nhị, nói cho mẹ nghe, có phải cô ấy dùng đứa nhỏ bức con hay không. . .”
Hàn Tranh lắc đầu, lại quét mắt nhìn mọi người, dừng một chút, mở miệng: “Là con cưỡng bức cô ấy.”
“. . .”
Bốn phía an tĩnh, ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó Hàn thủ trưởng đột nhiên bị nước trà sặc miệng, quay sang, ho khan lên.
Hàn Tranh bảo Chu Thương Thương trước tiên từ chức, Chu Thương Thương nghĩ đến mấy lời nhàn ngôn toái ngữ sau này phải đối mặt, cũng đồng ý trước đem công việc từ chức, hiệu trưởng bên kia trước đó
đã được thông báo, thủ tục từ chức làm rất thuận lợi.
Một tiết cuối cùng, cô đứng ở trên bục giảng, đối diện
với những cái đầu tròn tròn phía dưới, trong lòng nhớ tới tâm tình của
mình lúc hai tháng trước lên dạy tiết học đầu tiên.
Trong phòng học tia sáng sáng sủa, ngoài cửa sổ có một cây hòe già, lá cây đã rụng gần hết.
Lúc Chu Thương Thương rời khỏi phòng học, nhìn kỹ lại
vài lần, cô nếu như muốn cùng Hàn Tranh đi chung một chỗ, có chút nỗ lực và hi sinh là không thể tránh được.
Buổi tối, Chu Thương Thương bôi thuốc lên trán cho Hàn Tranh, Hàn Tranh ôm thắt lưng cô, kêu vợ ơi vợ à không ngừng
Bôi thuốc xong, Chu Thương Thương nằm ở trên người anh, thờ ơ xem TV.
Hàn Tranh dấu tay ở sau lưng Chu Thương Thương, giọng
điệu có chút xin lỗi: “Thương Thương, sau khi cưới, có khả năng sẽ có
chút ủy khuất, thế nhưng anh bảo đảm, chúng ta sống của chúng ta, một
năm tối đa thấy mặt hai lần.”
Chu Thương Thương nhẹ cười ra tiếng, lo lắng mở miệng: “Thập Nhất, chúng ta khẳng định sẽ bị cô lập hoàn toàn.”
Hàn Tranh cũng cười rộ lên, hôn nhẹ mặt trái Chu Thương Thương: “Cô lập thì cô lập đi, đợi đến khi chúng ta sinh một rổ Hàn nha đầu Hàn tiểu tử, để cho bọn họ sờ không được ôm không tới.”
Chu Thương Thương: “Anh quá AQ đi.”
Hàn Tranh nâng lên Chu Thương Thương, chăm chú nhìn cô: “Thương Thương, anh không phải AQ, anh thực sự rất hài lòng.”
Chu Thương Thương: “Anh thật là ngốc.”
Hàn Tranh: “Em cũng không thông minh.”
Chu Thương Thương cười, ghé vào vai Hàn Tranh: “Vậy thực sự xong rồi, trong bụng khẳng định là một cái ngốc cực kỳ.”
Hàn Tranh ôm chặt Chu Thương Thương, đè nén xuống cảm
động đầy ngập, nhẹ giọng đáp lời: “Ngốc thì ngốc đi, bánh bao nhỏ ngây
ngô, ngẫm lại cũng đáng yêu.”
Dừng một chút, Hàn Tranh có phần nghiêm túc mở miệng nói: “Thương Thương, lúc nào đó anh với em đi khám th