
: “Cũng không biết bày tỏ thế nào cả?”
“Bày tỏ?” Hoa Kì dù sao cũng hơi kinh ngạc, gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, linh quang hiện ra nói: “Đúng rồi, em là tắm kỳ công nơi này, chờ anh có thời gian em sẽ giúp anh tắm rửa được không, em chỉ làm được như vậy thôi, nếu còn không được vậy em cũng không còn biện pháp khác, còn tiền thì em chẳng có bao nhiêu cả.”
Chương Thỉ bị lời nói Hoa Kì làm vui vẻ, mỉm cười nói: “Được rồi, khi nào có thời gian sẽ đến tắm.” Tiếng nói vừa dứt, Chương Thỉ làm bộ muốn mở cửa, Hoa Kì ngẩn ra vội vàng dựa vào trên cửa nói: “Anh định làm gì thế?”
Chương Thỉ cười nói: “Cậu không biết tính toán à? Một lát nữa sẽ có rất nhiều người tới đây.”
Hoa Kì sa sút tinh thần nói: “Em cũng rất muốn đi ra ngoài, nhưng em sợ ông chủ sẽ nhìn thấy.”
“Không có chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu.” Nói xong, Chương Thỉ mở cửa WC, nhìn xung quang bên ngoài, đừng nói, trừ có thể nhìn đến Chương Viễn nửa người ở ngoài, những người còn lại cũng bị tường chận lại. Thời cơ đi tới, Chương Thỉ vội vàng thay Hoa Kì mở cửa phòng bao, Hoa Kì không nói hai lời tự động đi ra ngoài.
Hoa Kì quay lại nhìn Chương Thỉ nói tiếng cám ơn, vội vàng hướng cửa thang máy chạy đi.
Đứng ở cửa thang máy, tảng đá trong lòng Hoa Kì cuối cùng được đặt xuống, hít sâu một hơi sau chờ thang máy . Hoa Kì nhìn con số trên thang máy từ từ gia tăng, cuối cùng đã tới tầng bốn, đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, Hoa Kì không kịp đi vào, chạm mặt mấy người làm cậu sợ hết hồn.
“Hoa Kì, sao cậu lại chạy lên tầng bốn thế?” Quản lý nghi ngờ hỏi.
Hoa Kì a a ô ô nửa ngày: “A. . . . . . Tôi quên đồ, trước kia để quên ở trên này.”
Quản lý nhìn hai mắt: “Không có việc gì thì đừng có chạy lung tung ở tầng bốn, ở đây không phải là nơi cậu có thể chạy nhảy tự do đâu”
Hoa Kì không ngừng gật đầu: “Vâng, tôi xuống ngay đây.”
Quản lý mang theo mấy người đẹp ra khỏi thang máy, Hoa Kì đứng sang một bên, đợi bọn họ đi ra lập tức chạy nhanh vào thang máy.
Hoa Kì vào thang máy thì quản lý còn nghi ngờ ngó vào trong thêm vài lần, cứ cảm thấy có điểm là lạ, hắn không kịp nghĩ nhiều, liền dẫn mấy mỹ nữ kia hướng phòng bao đi tới.
Vào cửa thì quản lý đứng cửa nói: “Ông chủ, người đã đến rồi.”
Bàng Suất nằm nghiêng trên giường, Chương Viễn ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, hai người đang chơi câu cá, nghe thấy lời nói của quản lý, Bàng Suất thét: “Mau cho họ vào đi.” Bàng Suất đem bài xì phé ném lên, còn nói: “Không chơi, không có ý nghĩa, tìm 2 con nhóc mới có cảm giác.”
Mấy mỹ nữ vào phòng bao, Bàng Suất nhìn họ mấy lần: “Anh em cứ tùy ý chọn, còn lại cho Vương Chấn.”
“Vậy còn chú?” Chương Viễn cười hỏi.
Bàng Suất đi theo cười nói: “Không cần anh quan tâm tôi…chân tôi đang bó thách cao, không tự chơi được, nằm đây nghỉ là được rồi.”
“Vậy tôi sẽ không từ chối nữa?” Chương Viễn híp mắt cười.
“Không sai, hôm nay ai mà từ chối tôi sẽ trở mặt với người đó.” Bàng Suất trợn to hai mắt giả giận dữ nói.
Chương Viễn nhún nhún vai xuống giường: “Vừa đúng lúc, tôi vẫn chưa được khai trai, ở đây có em nhỏ nào không?”
“Có a, để quản lý dẫn anh đi.”
Chương Viễn cười đi tới bên cạnh Chương Thỉ, cười nói: “Ca, anh cũng chọn một em đi, nếu không Bàng Suất lại trở mặt với anh đấy.”
Chương Thỉ giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, quay người lại hỏi “Nơi này cậu có thiếu gia không?”
“Thiếu gia?” Bàng Suất dường như cùng Chương Viễn đồng thời lên tiếng, kinh ngạc nói: “Chương Thỉ, anh không có chuyện gì chứ?”
Chương Thỉ nhún nhún vai, không qua tâm nói: “Dĩ nhiên không có chuyện gì, tốt lắm.”
“Ca, đầu anh có bệnh à? Từ khi nào thì anh thích nam vậy ?” Chương Viễn khiếp sợ không ít hơn Bàng Suất là mấy, nói thế nào hai người bọn họ cũng là anh em họ mà.
Chương Thỉ không để ý đem áo vest cởi ra, xoay tay lại ném trên giường, cười nói: “Mọi người cho là tôi vào đó bảy tám năm làm sao sống được đến ngày hôm nay? Không phải dựa vào chơi đàn ông, tôi chết lúc nào cúng không hay.”
“Tao chửi con mẹ nó chứ, anh đừng đùa được không, hay là anh nghẹn sắp hỏng rồi, giờ tất cả đã qua rồi, anh còn phải tiếp tục?” Bàng Suất chán ghét nói: “Đàn ông có gì mà chơi, cái lỗ- đít chơi tốt như vậy sao?”
Chương Thỉ duỗi lưng một cái, nói tiếp: “Cái này một dạng với trượt băng, không có gì khác biệt hết.” Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Bàng Suất cười nói: “Có hay không, không có tôi không chơi, tìm cho tôi một phòng nào đó ngủ một giấc là được rồi.”
“Haizzz.” Bàng Suất giãn mày, nở rộ nụ cười đối với quản lý nói: “Hoa Kì tới chưa?”
Quản lý sửng sốt: “Tới rồi, mới vừa rồi tôi gặp cậu ta ở cửa thang máy đấy.”
Bàng Suất buồn bực nói: “Cậu ta tới tầng bốn làm gì vậy?”
“Nói là đi lên lấy thứ gì đó, trước kia cậu ta để quên đồ ở trên này.”
Bàng Suất ồ một tiếng không để trong lòng, đi theo nói: “Mày đi xuống kêu Hoa Kì lên đây, nhớ đừng nói cái gì hết, cứ bảo tao tìm cậu ta là được rồi.”
Quản lý gật đầu một cái, xoay người lại ra khỏi gian phòng .
“Bàng Suất, chú thật muốn để Hoa Kì cho anh của tôi chơi?” Chương Viễn rất có hăng hái hỏi.
Bàng Suất ngửa đầu cười: “Chú đoán thử xem sao…?”
“Chú không sợ đến lúc