Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323453

Bình chọn: 9.00/10/345 lượt.


Đúng lúc này chú Trần đi tới, cung kính đặt cốc trà trước mặt Trịnh Phiên

Nhiên, ông quay sang nhìn Tân Cam, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt như muốn nói

với cô rằng: "Tân Cam, cô tỏ thái độ hơi quá rồi đâỷ." Tân Cam biết mình sai, im

lặng không nói gì nữa. Trịnh Phiên Nhiên cầm cốc trà lên giữa chừng, thanh tao

ngây người ra, nheo nheo mắt quan sát hai người, mặt đầy sát khí. Đột nhiên chú

Trần ho nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài, điềm nhiên như không có chuyện gì, Tân

Cam huýt sáo rồi cũng đi thẳng ra ngoài.

Chuyến bay của Tân Thần còn hai mươi phút nữa mới hạ cánh, trong lúc đang suy

nghĩ tìm chỗ nào đó tiêu khiên, tự dưng lại có kẻ đến giở trò.

Tân Cam thở dài một tiếng hỏi cô ta: Cô Trầm Trầm, cả ngày từ sáng đến tối cô

ngoài rỗi hơi tự rước lấy nhục nhã ra thì không còn việc gì khác để làm nữa

à?"

"Người có thân phận không trong sáng như cô, cả đời cũng không lấy được ai,

tất nhiên không thể tưởng tượng được khi chuẩn bị kết hôn phải làm nhiều việc

như thế nào, bận rộn quá đi mất" Lâu lắm rồi mới bị cao thủ vượt mặt, xem như

khẩu khí của Cố Trầm Trầm đã có chút tiến bộ, Tân Cam gật đầu khen ngợi: "Vậy cô

bận rộn đi, chúc kết hôn vui vẻ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên cau lại, thần sắc Cố Trầm Trầm lúc này

như thể đang ở nhà nhẫn nhịn bố cô ta vậy. Tân Cam bị cô ta chặn lại, đột nhiên

tỏ ra yếu đuối nhìn Trầm Trầm.

Cố Trầm Trầm cười lạnh lùng.

"Nói cho cô biết, tôi cũng khó chịu mỗi lần nhìn thây cái mặt này lắm rồi...

nhưng cũng quen rồi . Tôi nhất định sẽ kết hôn với Trịnh Phiên Nhiên, cô cứ ở

đây không chịu đi, như vậy cả đời này tôi và cô sẽ phải sống với nhau rồi, vì

vậy tôi cố buộc bản thân phải quen dần từ bây giờ." Lời của cô ta khiên trái tim

Tân Cam như thắt lại.

Cố Trầm Trầm vô cùng đắc ý, đây là lần đầu tiên cô ta không bại dưới tay Tân

Cam. Nhưng đang trong cảm giác chiên thắng, lại có bàn tay ai đó đánh mạnh sau

lưng.

Cô ta la lên, rồi quay lại phía sau.

Chính là Tân Thần, không biết đến từ khi nào, đã cao hơn một chút so với vài

năm trước, mặc chiếc áo khoác dạ ngắn cổ lông màu nâu, quần jean mài trắng kết

hợp gọn gàng với đôi boot, tóc đen cắt ngắn, một bên tai đeo khuyên kim cương

hình vuông, vừa trẻ trung vừa bắt mắt. Phía sau là hai chiếc va li hành lý lớn

xếp chổng lên nhau, đeo theo túi xách đứng đằng sau chào hỏi Cố Trầm Trầm.

"Cô em sáng ngày ra bị cửa kẹp não rồi phải không? Mẹ kiếp, mày đám hóa trang

mặt cosplay ra đường ra phố, ai có thể nổi hơn được chứ? Mặt thì dao kéo, ngực

thì dán silicone, cuối cùng là lừa kẻ mắt mù lấy mày, đáng để kiêu hãnh lắm hả?

Mày giả vờ thiểu năng hay thật sự thiểu năng đấy? Người khác thông cảm không

chấp nhặt với mày, mày lại còn nổi điên đến đây ra mặt à? Đầu óc mày có vấn đề

không vậy? Tao đốt ba nén nhang cho mày nhé?" j|

Cố Trầm Trầm sờ ra sau gáy, chỉ vào mặt Tân Thần: … cô..." Tại sao cô ta có

thể nói ra những lời lẽ ác độc như vậy chứ?

"Mày... mày... mày!..." Tân Thần tiến sát Trầm Trầm: "Nhân lúc tao chưa nổi

máu giết người thì cút ngay về chỗ mày đi."

Trần Trầm Tân Thần đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc vì đau đớn.

Tân Cam vội vã chạy đến đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phải chạy về phía sau

này chứ, đứng dậy nhanh lên, chuyển hướng đi."

Cố Trầm Trầm sụp xuống, khóc lóc nguyền rùa: "Đồ thần kinh!" Rồi cô ta đẩy

Tân Cam ra, cắm đầu cắm cổ chạy.

Tân Thần quay lại, lắc đầu rướn mày nhìn chị họ: "Trước khi lên máy bay, em

đã từng nghĩ chị là người không muốn giành giật, đừng nói là giờ vẫn như cái

ngày em mới đi đâý nhé? Lên máy bay đọc được mấy tờ báo. Haizz! Quả nhiên chị

vẫn qua lại với cái tên ác quỷ ấy! Vừa xuống sân bay lại còn gặp cảnh tượng này

nữa. ế. Em thấy chị thật chả ra làm sao cả, giậm chân tại chỗ không nói làm gì,

nhưng đổỉ với con nhãi ranh đó, rõ ràng đến hai phút rưỡi mà chị vẫn không làm

cho nó chết được! Gần đây chị lại xảy ra chuyện gì nữa rồi? Kinh mạch chị bị đứt

hết rồi à, võ công cũng vô hiệu rồi sao?"

Tân Cam không nhịn được cười: "Chính là vì chẳng có chuyện gì xảy ra, nên

mười năm mới như một ngày."

"Bịa đặt." Tân Thần trố mắt nhìn cô, tung tẩy chiếc túi trên tay, kéo theo

đông va li hành lý cao ngang người, rảo bước nhanh về phía trước.

Để tránh chiên tranh bùng nổ, Tân Cam đã sắp xếp một bữa tiệc tẩy trần ở nhà

hàng, khi mới ở nước ngoài về, người ta luôn sẵn sàng phóng túng một chút. Trịnh

Phiên Nhiên không muốn ra sân bay nên đã đến nhà hàng đợi họ. Lúc hai chị em Tân

Cam đến, anh đang ngắm nghía ly Chateau Lafite Rothschild của Pháp năm tám mươi

hai, Tân Thần nhanh chân đi vào, nhìn Trịnh Phiên Nhiên "hi" một tiếng, chào như

không chào.

Tân Cam ngồi xuống, tiện tay cầm ly rượu của anh lên thường thức, gật đầu

nói: "Không tồi." Trịnh Phiên Nhiên giơ tay lên: "Chính là ly này."

Tân Thần mân mê mây món ngọt trên bàn, thở dài: "Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu

đông tử cốt ... Tôi đang đói có thể ăn hết một con voi đây, cầu xin hai người

đừng có bàn luận cái thứ ăn không no đó nữa, gọi món trước đi, được không?"

Trịnh Phiê


XtGem Forum catalog