
áy mắt, cô thư ký lập tức đưa ra bản
photo của hai tờ giấy ủy thác. Trịnh An Đổng vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức tái
mét. Một lỗi nhỏ Tân Cam cũng không muốn phạm phải, chăm chú quan sát nét mặt
của ông ta rồi cười nói: "Bắt đầu họp chứ Tổng Giám dốc Trịnh? Làm mất thời giờ
của mọi người thật không nên."
Ánh mắt và nét mặt của Trịnh An Đồng đều lạnh lùng, lãnh đạm hỏi cô: "Cô muốn
làm gì?"
"Với tư cách là cổ đông lớn nhất của Trịnh thị thời điểm hiện tại, đương
nhiên tôi muốn quan tâm một chút tới sự phát triển của Trịnh thị rồi." Tân Cam
cười ngọt ngào, cô chầm chậm đứng lên, kề sát tai ông ta nói nhỏ tới mức chỉ có
ông mới nghe thấy: "Tôi đã nói rồi, ông dám kéo Tống gia xuống nước, tôi sẽ
không buông tha Trịnh Phiên Nhiên.. Ông xem, bây giờ không những anh ấy, mà ngay
cả con đẻ của ông cũng đều ở bên tôi. Trịnh An Đồng, cả cuộc đời ông, những
người thân yêu nhất mà ông đã dành bao tâm huyết, tất cả đều sẽ theo tôi xuống
suối vàng, tôi rất vui, còn ông?" Cô lui ra, lồng ngực Trịnh An Đồng không ngừng
co bóp, từng nhịp khó khăn thở hắt ra, trân trân nhìn cô.
Trợ lý của ông ta cảm thấy không ổn, lập tức! lấy thuốc, nhưng vẫn chậm một
bước... Khuôn mặt Trịnh An Đồng trắng bệch, không ngừng đập vào ngực một cách
đau đớn, rồi ngã vật xuống.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Tân Cam chau mày, vè mặt không chút bối rối như
việc xảy ra chẳng liên quan đến cô, thậm chí một biểu hiện nhỏ cũng không nhận
thấy.
Trịnh An Đổng được đưa vội vào bệnh viện, còn cô quay về chỗ Trịnh Phiên
Nhiên. Noi đây tuy là nhà họ Trịnh nhưng lại không phải là họ Tịnh cùa Trịnh An
Đổng, ai nấy vẫn làm việc của mình, không hề có chút lo lắng. Tân Cam thản nhiên
ngắm nhìn vườn hoa Black Rosevil, thanh thản uống trà ướp hương hoa. Buổi tối,
chú Trần trở về, cầm theo vài bộ quần áo của Trịnh Phiên Nhiên, trước khi lên xe
vội vội vàng vàng nói với Cỏ: "Đêm nay thiếu gia không về, cô nghỉ ngơi cho khỏe
nhé."
Tân Cam nhắm mắt lại: "Yên tâm, tôi nhất định là ngủ thật ngon."
Chú Trần chần chừ không hiểu, cuối cùng khẽ nói: "Xin cô thông cảm cho thiếu
gia." Tân Cam cười lạnh lùng, cô còn chưa đủ thông cảm cho anh sao?
Do buổi tối ăn quá nhiều, đêm trằn trọc khó ngủ, cô xuống nhà lấy một cốc sữa
nóng, bị cái bóng đen sì lướt qua cửa sổ làm giật nảy mình. "Trịnh Phiên Nhiên?"
Cô đi vào, anh đặt cốc rượu trên tay xuống, quay sang nhìn cô, quay lưng về phía
đêm tối ngoài cửa sổ. vẻ mặt anh mơ hồ, đôi mắt sáng lạ thường.
"Bác sĩ nói, suýt nữa thì nguy, may mà cấp cứu kịp thời. Tân Cam, quả thực
lần này em làm rất tốt" Anh bật cười, mia mai lanh nhạt.
"Nói vậy có nghĩa là vẫn chưa chết." Tân Cam hâm nóng cốc sữa, ngồi vắt chân
trên sofa uống.
Trịnh Phiên Nhiên bước lại gần, hơi thở nồng nặc mùi rượu. "Anh biết em muốn
cản trở dự án đó, anh biết em và Nhã Kỳ chơi trò đóng kịch cho anh xem. Nhưng
anh nghĩ chỉ cần em vui vẻ, chỗ cổ phần đó tặng hết cho em cũng chẳng sao. Kể cả
toàn bộ gia sản của Trịnh Phiên Nhiên anh, cũng chỉ cần em nói một câu thôi."
Nói rồi anh nhếch môi lên, giơ cao ly rượu uống cạn.
Tân Cam thoải mái: "Thật sao?"
"Chỉ cần em vui." Anh cưòi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Bệnh tim của ông ấy,
cho dù không phải chịu kích động nào, cũng chẳng sống được mấy năm nữa. Ông ấy
sắp chết rồi-. Tân Cam, em thật sự thấy vui sao?"
Tân Cam nhấp từng ngụm sữa, điềm tĩnh, như không nghe thấy gì. Trịnh Phiên
Nhiên giật lấy cốc sữa, cúi xuống giữ chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tân Cam tỏ ra lạnh nhạt, nở nụ cười sắc lạnh: "Ông ta có anh để tang là đủ rồi,
nếu không thì cũng đã có Phiên Hoài, tóm lại không đến nỗi bắt em phải chăm sóc
ông ta trước lúc lâm chung."
Tiếng cô nhỏ dần, màn đêm trở nên tĩnh lặng, như tất cả đã qua đi, im lặng
đến tàn nhẫn. Trịnh Phiên Nhiên nhìn cô, khẽ nói: "Ông ấy dù sao cũng là..."
"Trịnh Phiên Nhiên, anh dám mở miệng nói!" Cô đột nhiên ném vỡ chiếc cốc trên
tay vịn gỗ lim
ở sofa, lấy mảnh sứ sắc nhọn kề vào cổ tay, anh vội vàng túm lấy, đủ sử dụng
một phần sức lực, giật mảnh sứ vỡ, thu vào lòng bàn tay, từ từ nắm chặt lại
"Tân Cam, dù sao ông ấy cũng là cha đẻ của em."
Mảnh kính sắc nhọn nhanh chóng cắt sâu vào da thịt anh, máu tươi từ lòng bàn
tay anh không ngừng tuôn trên ngực cô. "Năm đó bà ấy lên kế hoạch để mang thai
em, ông ấy vốn dĩ không biết. Sau này mói biết đến sự tồn tại của em, không phải
là ông ấy không có ý định bù đắp cho em." Trịnh Phiên Nhiên nhẹ nhàng nới lỏng
tay, nhổ mảnh kính vỡ ngập sâu trong lòng bàn tay ra, lấy khăn buộc vào: "Tân
Cam, ông ta thực ra là cha dẻ của em."
Tan Cam cảm thấy lạnh,, đêm đã quá khuya rồi, sữa và máu tanh đều ngọt làm
người ta muốn khóc, Trịnh Phiên Nhiên là một con quỷ, khiến cô còn đau khổ hơn
là chết. Cuối cùng, cô cũng không chịu nổi khóc òa lên, anh lặng lẽ giơ tay,
dùng một góc khăn tay nhuốm máu lau nưóc mắt cho cô,
"... Em xin lỗi, em không nên cố ý làm ông ấy tức giận, giấy ủy quyền không
còn giá trị gì nữa, cổ phần trả lại cho anh, anh mang cho ông ấy xem, bắt em lấy
cái chết để tạ lỗi cũng