
hẽ nhíu mày, vẻ mặt u ám, bao nhiêu điều muốn nói mà không
sao thốt nên lời, Tân Cam bước vào trong, anh kéo tay cô lại: "Không phải vào đó
đâu."I
"Tại sao?"
"Bời vì... đã quá đau khổ rồi." Vì bọn họ đều đê tiện, một mình cô ở giữa
những người như vậy, quá đau khổ. Thôi Thuấn Thần không có gì là chưa từng trải
qua, so với những tên khốn kia không thể thua kém, chỉ có cô mới có thể khiến
anh đau lòng.
Thôi Thuấn Thần không biết cách che giấu cảm xúc, Tân Cam có thể nhìn thấu
được nỗi lòng của anh. "Yên tâm đi, tôi đau một thì bọn họ phải đau gấp trăm
ngàn lần." Cô ung dung nháy mắt với Thôi Thuấn Thần.
Trịnh An Đồng rõ ràng nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Thôi Thuấn Thần,
khi cô bước vào, mặt ông ta không giấu nổi vẻ suy tư.
"Sao thế? Bản lĩnh hại người của tôi không phải là hậu sinh khả úy sao?" Cô
rót một cốc nước, ngồi xuống chiếc sofa đằng xa, đối diện giường bệnh của ông
ta.
Trịnh An Đổng ôm vai dựa vào gối, nụ cười từ đầu đến cuốỉ đều rất ôn hòa.
"Xin lỗi, chữ 'úy' đó có lẽ không phải chỉ ông, dù sao cũng đừng nảy ra những
liên tưởng không nên có." Tân Cam uống một ngụm nước, nói tiếp: "Bà ấy chí ít
cũng mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra tôi, còn để lại cho tôi mấy năm
kỷ niệm, ông ngoài việc làm cho bà ấy mang thai ra, chưa lừng có chút trách
nhiệm nào."
"Con đến là để nói những lời này sao?" Trịnh An Đồng thều thào nói.
"Đương nhiên không phải." Tân Cam nhìn hàng cây xa xa ngoài cửa sổ, khóe môi
khẽ nhếch lên: "Tôi đến là để nhận thua, ông lấy mạng sống ra đánh cược, tôi
không đủ dũng khí, đấu không lại."
"Trịnh An Đồng.” Giọng cô trầm xuống: "Ông trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ
chia tay với anh ấy."
"Con cứ nói." Ông ta im lặng, chăm chú quay sang nhìn cô, Tân Cam lúng túng
hồi lâu không thể mở lời. Rất lâu, rất lâu sau, cốc nước sôi cũng đã nguội lạnh
rồi, cô mới nghe thấy tiếng nói của chính mình, khàn và nhỏ lạ thường: "Tôi..
không bằng Cố Trầm Trầm ở điểm nào? Tại sao ông thà làm anh ấy đau khổ, chứ
không đón nhận tôi? Tôi biết trong mắt ông, anh ấy rất hoàn mỹ, tôi không cân
xứng, nhưng, tôi thực sự.. kém đến thế sao? Ngay cả Cố Trầm Trầm cũng không hơn
được sao?"
Rõ ràng là tiết trời giữa trưa rất đẹp, khung cửa sổ sát sàn sạch sẽ thông
thoáng, nhưng ánh
mặt trời lại không hề chiếu vào trong phòng. Hai người ở đầu giường và trên
sofa đều rơi vào nổi buồn mơ hổ.
Yên lặng.
Trịnh An Đổng nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói nên lời: "Tân Cam." Ông ta nói
một cách khó khăn: "Trịnh Phiên Nhiên là tương lai của Trịnh gia, là tâm huyết
cả đời của ta, từ nhỏ đến lớn, cái gì nó đạt được cũng đều là tốt nhất, ta không
đồng ý để cuộc đời nó có bất kỳ khiếm khuyết nào, con... không phù hợp với
nó."
"Đừng né tránh câu hỏi của tôi, ông trả lòi được tôi mới rời xa anh ấy." Tân
Cam truy hỏi.
Nét mặt Trịnh An Đồng lộ rõ vẻ chần chừ khó xử. Tần Cam nhìn ông ta không
chớp mắt. Trịnh An Đồng chậm rãi, cân nhắc từng từ từng chữ: "Chủ nhân tương lai
của Trịnh gia, không thể có người xuất thân như con."
Tân Cam im lặng, mặt biến sắc: "... Tôi hiểu rồi." Rất lâu sau, cô mỉm cười,
run run nói: "Ông nói rất đúng, tôi cực kỳ hiểu rõ đối với một người, xuất
thân... quan trọng đến mức nào. Tôi sẽ rời xa anh ây. Cố gắng tình dưỡng, chúc
ông sống lâu trăm tuổi."
"Tiểu Tân!" Khi cô đã bước ra tới cửa, Trịnh An Đồng bỗng nhiên gọi cô lại:
"Nếu đã đổng ý rồi thì không cần phải hối hận nữa, con rời xa nó sẽ tốt hơn cho
con, và cũng là tốt cho nó. Lẩn này
nếu con còn quay lại, ta sẽ không nương tay với con đâu."
Tân Cam dừng bước, nhưng không quay lại: "Hà tất phải làm ra vẻ tình sâu
nghĩa nặng buồn nôn thế Trịnh An Đồng, ông đã xấu xa còn muốn mang những thói
quen xấu lập đền thờ, hãy mang theo nó vào quan tài ấy."
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trịnh An Đồng đưa tay với cốc nước uống thuốc rồi nằm xuống, rất lâu sau mới
hiểu ra được một số chuyện.
Không thể không thừa nhận, đứa trẻ này có những điểm rất giống ông. Cũng có
thể vì thế mà từng ấy năm, mỗi lần ra tay với cô là mỗi lần ông ta đấu tranh với
lương tâm của mình, rồi đều không làm được. Nhưng giờ thì ông ta không thể trì
hoãn được nữa, ông ta không còn thời gian nữa rổi.
Trịnh An Đồng đau đầu, nhìn những ống truyền dịch cứng nhắc, lanh lẽo, chỉ
còn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ.
"Tân Cam!" Giọng nói ấy thật ấm áp, Tân Cam có chút ngẩn ngơ. "Là anh à?" Cô
giật mình: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Thôi Thuân Thần đưa cô tách cà phê nóng: "Anh đang đợi em." Anh ấy nói với nụ
cười trên môi, phẩy tay sượt qua tai cô, bỗng chốc biến ra một túi kẹo nhỏ. Tân
Cam nhìn túi kẹo trước mắt, bỗng thấy sống mũi cay cay.
"Cảm động đến thế sao?" Anh ấy ngạc nhiên khi thấy khóe mắt cô đã đỏ, lại cảm
thấy vô cùng hốì hận, "Chẳng trách Trịnh Phiên Nhiên đã mua hết những loại kẹo
trái cây trên khắp thế giới về!"
Tân Cam bóc kẹo, ngậm trong miệng, hỏi với vẻ trầm ngâm: "Anh đã từng ăn thử
loại kẹo hình ngôi sao chưa, lấp lánh nhiều màu sắc, rất đẹp, rất thơm, rất
ngon.
"Anh sẽ vì em mà cố tìm bằng được" Anh ấy nhẹ nhà