
n tĩnh, cô vừa muốn hưởng thụ không khí này lại vừa cảm thấy
vô cùng sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại mướt mồ hôi, ngón tay vô tình lướt trên
màn hình, vô tình lướt đến ba từ Trịnh Phiên Nhiên.
"Hey." Anh nghe điện thoại, không lúc nào chào hỏi một cách tử tế.
"... Anh đang ở đâu?"
"Sao vậy?" Trịnh Phiên Nhiên khẽ cười hỏi: "Muốn gặp anh à?"
Tân Cam chợt im lặng, không biết nên nói gì với anh, đành lặng lẽ chờ anh cúp
máy.
Trịnh Phiên Nhiên thấy cô im lặng hồi lâu, bèn nói: "Nói cho anh biết em đang
ở đâu, anh tới đón em."
"Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi, em không sao, tối gặp nhé!"
"Vậy được, tối gặp lại." Trịnh Phiên Nhiên ngừng một lát, đợi cô cúp máy
trước. Anh nghe xong điện thoại, tất cả những người trong nhà họ Trịnh mới tiếp
tục làm việc của mình, thinh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng. Bà Cố chuyển sổ sách
trên tay cho quản gia, dáng điệu thư thái bước lại gần.
Hôm qua chú cậu vừa nhắc đến cậu, hôm nay cậu đã đến rổi." Trịnh Phiên Nhiên
"ừm" một tiếng, rồi nhận lấy cốc trà từ tay chú Trần.
Lúc này Cố Trầm Trầm bước vào, vẻ tức giận, bà Cố liên tục vẫy vẫy tay: "Trầm
Trầm, Trịnh Phiên Nhiên đến rồi." Nói xong bà ta liếc nhìn Trịnh Phiên Nhiên -
khuôn mặt từng làm lay động bao cô gái, với vẻ mong đợi.
Cố Trầm Trầm lúng túng, vuốt vuốt mái tóc và chỉnh đốn lại quần áo, cũng
giống như bà Cố, cô ta háo hức lại gần, giọng nhỏ nhẹ: "Hi!"
Trịnh Phiên Nhiên ngước lên nhìn, nhạt nhẽo gật đầu với cô ta, mặc dù anh
cười rất quyến rũ nhưng đôi mắt không hề dừng lại ở khuôn mặt cô ta một giây
nào. Cố Trầm Trầm không muốn chất vấn anh, cô ta sững người, khuôn mặt trắng
bệch đứng ra một góc. Bà Cố cũng cảm thấy rất thất vọng, nhưng dù sao cũng là
người từng trải, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bà ta quay sang ra hiệu cho
Trầm Trầm, cô ta hít một hơi thật sâu, quay lung bỏ đi.
"Phiên Nhiên?" Bà Cố ngồi xuống bên cạnh anh. Trịnh Phiên Nhiên lật lật trang
báo, "ừm" nhẹ ' một tiếng, bà Cố vẫn nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, anh chau
mày khó chịu, ngẩng lên hỏi: "Bà còn việc gì nữa không?" Bà Cố cười gượng:
"Trịnh Phiên Nhiên, cậu không thấy Trầm Trầm nhà chúng tôi có gì thay đổi
à?"
"Có thay đổi gì?" Trịnh Phiên Nhiên dường như nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi
mói trả lời: "Không có." I
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhung nghe xong, mặt bà Cố vẫn hơi
biến sắc. Lúc này, Trịnh An Đồng từ trên lầu đi xuống, Trịnh Phiên Nhiên bỏ cốc
trà chưa hề động đến xuống, đứng dậy, "Phiên Nhiên!" Lúc này tâm trạng Trịnh An
Đồng vô cùng tốt, "Sáng nay về quê bắt được mấy con thỏ, cháu ở lại ăn cơm
đi."
"Vâng ạ." Trịnh Phiên Nhiên ngồi xuống, coi như không có chuyện gì rồi tiếp
tục đọc báo. Còn Trịnh An Đồng lại thấy rõ vẻ mặt bất thường của bà Cố không
biết phải hỏi bà ấy thế nào đây.
Bà Cố cười gượng gạo, dùng ánh mắt để ra hiệu cho ông ta. Trịnh An Đồng lập
tức hiểu ngay.
Ông ta không cảm thấy ngạc nhiên, mà sớm đã nghĩ tới rồi, không nên bảo Cố
Trầm Trầm phẫu thuật thẫm mỹ, đúng là Cố Trầm Trầm đã khoác lên mình cái vẻ của
Tân Cam, nhưng Trịnh Phiên Nhiên ngoài những ký ức đã chết, thì mọi thứ giờ cũng
chỉ là hư vô.
Tiểu tử này ngay từ nhỏ đã như vậy rồi, không bao giờ thất hứa bất cứ điều
gì, cũng không biết nó giống ai nữa. Trịnh An Đồng thở dài, bà Cố liền viện cớ
đi sắp xếp bữa tối rồi rời khỏi đó "Phiên Nhiên." Trịnh An Đồng thở dài nói:
"Cháu muốn kéo dài mãi như thế cho tới khi chú chết à?"
Trịnh Phiên Nhiên gập tờ báo lại: "Cháu đã rất cố gắng rồi."
''Vậy hãy thẳng thắn nói lời chia tay với cô ta đừng gặp nhau nữa."
"Cháu không làm được." Trịnh Phiên Nhiên nói dứt khoát.
"Cháu nhất định làm được." Trịnh An Đồng im lặng rất lâu, đứng dạy vỗ vai
cháu trai: "Được rồi, để sau hãy nói, tới lúc ăn cơm rồi, đi thôi."
"Chú." Trịnh Phiền Nhiên không hề cử động, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn lại,
quay lưng về phía Trịnh An Đồng, giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: "Cô ấy là
nỗi lòng của cháu, xin chú đừng đụng vào."
Trịnh An Đồng đứng đó, rất lâu sau mới nói:
"Chú biết rồi, ăn cơm thôi."
Tân Cam trở lại văn phòng, chân cô nhũn ra, thậm chí không bước nổi đến chiếc
ghế xoay của mình, cô ngồi bệt xuống sofa ở khu Lễ tân, hai tay đặt trước trán,
nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thư ký đến, nhìn thấy Tân Cam, không kìm được hỏi: "Tân
Tổng? Cô không sao chứ?"
Tân Cam ngẩng đầu lên: "Không sao. Cô có việc gì à?
"Sau khi cô đi, chủ tịch triệu tập một cuộc họp, đây là các tài liệu họp, mời
cô xem qua."
Trong lòng Tân Cam đã có một dự cảm không lành, xem qua một chút thìquả
nhiên... Tống Thị phải hợp tác với Trịnh Thị, sát nhập và mua lại hạng mục ở Tây
Tạng.
"Hội đồng quản trị nói thế nào?" Cô thư ký do dự một lúc mới nói: "Không biết
vì sao mọi người đều nhất trí hỗ trợ việc mua lại này."
tân Cam cắn chặt môi, mây mù như vây quanh cô.tận dụng thời gian trước bữa ăn
tối, cô nhanh chóng quay về nhà, ba người nhà họ Tống đã có mặt ở đó, cô nhằm
đúng đầu bữa liền hỏi Tống Nghiệp Hàng: "Tại sao lại hợp tác với Trịnh Thị?
Trịnh An Đồng hứa với bố những gì? Có liên qu