
không. Nhưng chuyện này trước đây nàng chưa bao giờ làm, lại nói Phương
Triệt chỉ không có tin tức một ngày, nếu nàng lo lắng chạy xung quanh tìm hắn,
không khỏi quá buồn cười.
Nàng hoàn toàn không có ý
muốn khống chế đường đi của Phương Triệt, nhưng là có chút lo lắng cho sự an
nguy của hắn, sợ hắn gặp phải chuyện rắc rối gì.
Nhưng tin tức Tần Vân
Đình sắp đến kỳ sinh bỗng cắt ngang suy nghĩ của Tần Mạt, nàng đi theo người
nhà cùng luống cuống, vội vội vàng vàng gọi điện cho Tô Lăng Kiệt, lại vội vàng
liên lạc với bác sĩ, còn phải chăm sóc thân thể của Tần Vân Đình, mỗi người đều
khẩn trương không thôi.
Vì là năm đầu tiên sau
khi kết hôn, Tần Vân Đình ở nhà cha mẹ chồng rồi sang năm lại về nhà mẹ đẻ ở
Thiệu Thành
Nhà Tô Lăng Kiệt ở Vũ
Hán, cách Thiệu Thành không quá xa, hắn vốn cùng Tần Vân Đình ở tại Tần gia,
đơn giản là bên kia Vũ Hán có chuyện bất ngờ, nên trở về một chuyến.
Ai cũng không ngờ Tần Vân
Đình lại sinh trước nửa tháng, Tần Bái Tường là đàn ông, hoàn toàn không biết
cách chăm sóc phụ nữ có thai chuyển dạ, Bùi Hà lại có chút lo lắng. Về phần Tần
Mạt và Tần Vân Chí, cũng không thể trông cậy vào. Về chuyện này, hai người họ
không gây phiền thêm đã là chuyện tốt rồi.
Ngày mùng tám Tháng hai,
mùng một Tháng giêng âm, Tần Mạt và Tần Vân Chí theo sát Bùi Hà chạy nơi nơi,
khi thì theo bà làm vài việc vặt, chờ khi chuẩn bị xong xuôi, hai người họ cảm
giác như khớp xương cũng tan rã.
"Phù..." Tần
Vân Chí ngồi trong phòng nghỉ thở dốc, nó lau mồ hôi trên trán: “Chị hai, khi
chị cả kêu đau không ngớt dọa em đến hồn bay phách tán rồi, sinh con đúng là
khủng bố."
Bùi Hà nói: "Tre con
nói linh tinh, cái gì mà hồn bay, không được nói, có nghe không!"
Tần Vân Chí cười ha ha,
rồi ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Tần Mạt ngồi thẳng người
ở bên kia, tâm tình vô cùng phức tạp. Vừa mới bắt đầu khi khẩn trương nàng còn
không nghĩ nhiều, nhưng khi ngồi xuống, ở ngoài phòng sinh chờ đợi, suy nghĩ
trong lòng nàng lại ùn ùn kéo đến, như dây gai rối, không tìm được ngọn nguồn.
Nàng tưởng tượng dáng vẻ
cháu của mình, ví dụ như là nam hay nữ, có đáng yêu không, về sau có khó nuôi
không, nghịch ợm hay là trầm lặng; suy nghĩ một hồi lại nghĩ về việc không có
tin tức của Phương Triệt, nghĩ mình có phải quá lo hay không; một hồi lại lo
lắng Tần Vân Đình không sinh thuận lợi, lúc này nàng lại phải nhận đau đớn thế
nào.
Thỉnh thoảng, Tần Mạt
cũng cảm thán luân hồi của sinh mệnh kéo dài. Như hình ảnh thiếu nữ Tần Mạt nở
nụ cười vẫn còn ngay trước mắt, mà sau giây lát, nàng lại đi vào vòng xoáy sinh
ra lớp người sau, cũng mãi mãi gánh vác trách nhiệm về một sinh mệnh.
Thời gian vội vội vàng
vàng qua đi, mãi mãi cất giấu những điều thần bí, lại như bình thản gợn sóng
của phần lớn sinh mệnh.
Trẻ sơ sinh sẽ thành trẻ
con, trẻ con sẽ thành thiếu niên, thiếu niên tài hoa cuối cùng sẽ có một ngày
lắng đọng lại, tạo ra một âm giai dài mãi. Sau đó, lá xuân tản ra, mùa thu rơi
xuống, mọi người đi đến tuổi già, chờ đợi vòng luân hồi tiếp theo.
Chị cả sinh con!
Tần Mạt bỗng lấy lại tinh
thần, ý thức này khắc sâu vào tâm trí nàng, gõ đi tất cả nỗi lòng vẩn vơ trong
đầu nàng, cả người giật mình như vừa tỉnh.
Cửa phòng nhẹ mở ra,
tiếng khóc trẻ con bỗng quét đến cả không gian.
Mọi người ngồi trong
phòng nghỉ vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa phòng sinh.
"Chúc mừng, mẹ bình
an, sinh ra một bé trai kháu khỉnh." Giọng bác sĩ bình thản nghe vào tai
mọi người, lại như giọng chốn thiên nhiên.
Bùi Hà không kìm được vui
mừng, môi run lên, thậm chí nói không ra lời.
Thang máy bên kia ầm ầm
mở ra, có người từ bên trong lao ra như đạn pháo, vui mừng gọi to: "Đình
Đình! Anh làm cha rồi ư? Sinh con?"
Tần Mạt mở to mắt nhìn,
em bé có làn da trắng hồng, khuôn mặt có vài nếp nhăn, mắt đóng chặt lại, chỉ
bàn tay nhỏ bé quơ quơ, tiếng khóc không ngừng.
Trong lòng nàng ấm áp
cùng ý mừng, vì sinh mạng này vừa mở ra.
"Nặng ba cân tám?"Bùi Hà vui rạo rực, "Đứa bé này thật mạnh khoẻ." Bà cẩn thận đặt bé con vào trong xe, có cẩn thận hỏi bác sĩ phải chăm sóc trẻ sơ sinh thế nào. Đứa bé này khỏe mạnh, mọi người đều thích. Bà nội nó cũng hay đến, hai vị trưởng bối lên chức bà không ngừng trò chuyện, rất ăn ý. Tô Lăng Kiệt ngồi bên cạnh giường Tần Vân Đình dốc lòng chăm sóc nàng, mỗi tiếng nói mỗi cử động, lại là dịu dàng vô hạn. Tần Vân Chí cũng đi đến trước mặt chơi với cháu trai, nhìn em bé đã mở mắt, lại cười khanh khách, cũng vui vẻ không ngừng. "Ba, con ra ngoài một chút, sẽ về ngay." Tần Mạt nói với Tần Bái Tường, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài bệnh viện. Nàng hít sâu một hơi, lại bấm điện thoại cho Phương Triệt, vẫn nghe thấy: Đầu bên kia đã tắt Tâm tình Tần Mạt càng phức tạp, chị cả sinh con, đương nhiên nàng muốn nói ngay cho Phương Triệt biết. Nhưng ngoài điều này ra, nàng vui mừng nhiều, cũng có chút lo sợ và bất an. Sinh mệnh tốt đẹp như thế, sinh mệnh cũng khiến người ta kéo dài và hoàn chỉnh lại vì người đời sau. Nhưng nếu nàng phải gánh vác trách nhiệm làm mẹ, dù khi chọn Phương