
với ông xã giao hay không?" Hựu An sửng sốt mấy giây:
"Chuyện gì?" Chu Tự Hoành hừ một tiếng: "Chuyện ca em và Giang Đông, cậu ta thổ lộ với em?"
Hựu An chợt nở nụ cười, duỗi ngón tay ra cốc đầu anh một cái: "Anh
ngốc à! Loại dấm này mà cũng ăn, nếu em thật sự có gì với anh ấy, còn có thể ở đây sao?"
Chu Tự Hoành níu cánh tay ôm cô dâu nhỏ vào trong ngực, ôm thật chặt
thật chặt: "Vợ à, Giang Đông nói nếu thời gian quay lại, không chừng sẽ
không liên quan gì đến anh. Anh nghe đặc biệt rất sợ hãi, sợ thời gian
thật sự quay lại, anh biết đi đâu tìm vợ anh đây."
Hựu An cúi đầu cười vài tiếng: "Giang Đông thật sự nói vậy?" Chu Tự
Hoành buồn buồn ừ một tiếng, miệng cắn lỗ tai của cô dâu nhỏ một cái:
"Em còn cười, có phải cảm thấy rất hài lòng hay không, có người đàn ông
như Giang Đông nhớ mãi không quên."
Hựu An thở dài nói: "Cứ để anh ấy nói vậy đi! Dù thời gian thật sự
quay lại, em cũng không thể theo anh ấy. Em đã cẩn thận suy nghĩ, một
khắc kia khi bọn em gặp nhau liền đã định là có kết cục này. Mẹ em gả
cho cha anh ấy, em chỉ có thể là em kế của anh ấy, quan hệ này đã sớm
quyết định bọn em là không thể."
Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, nếu như Giang Đông không phải là con trai
của Chú Giang, có phải thật sự sẽ không có chuyện của anh không?" Lần
đầu tiên Hựu An cảm thấy người đàn ông này rất phiền, lăn qua lộn lại
cũng chỉ nói những chuyện cũ không ý nghĩa gì này, chỉ là cũng gián tiếp nói rõ, đừng thấy bình thường ngoài miệng rất rộng lượng, thật ra thì
chính là một người đàn ông nhỏ mọn.
Hựu An đẩy anh ra, quan sát anh một hồi lâu, chợt cười lên khanh
khách. Cái mặt mo của Chu Tự Hoành hơi ửng hồng, biết mình hỏi cái này
thật sự có chút nhỏ nhen, rồi nảy ra chút 囧 cúi đầu hôn tóc cô dâu nhỏ
nhà anh một cái, bỗng nhiên nói: "Vợ à, em thật thối......"
Hựu An chu chu miệng: "Ghét bỏ em sao, hay là, em đi tắm vậy! Cả
người thật rất khó chịu......" Chu Tự Hoành vội vàng lắc đầu: "Mẹ nói
lúc ở cữ không thể tắm."
Hựu An trợn mắt một cái: "Đó cũng là kinh nghiệm mấy trăm năm trước,
em là bác sĩ, chuyện này còn không biết sao, sau khi sinh một tuần lễ là có thể tắm."
Chu Tự Hoành đấu tranh trong lòng, dưới ánh mắt tội nghiệp của cô dâu nhỏ nhà anh, cuối cùng Chu Tự Hoành cũng thỏa hiệp. Lại sợ lảy ra điều
không may gì, cố ý lên mạng tra xét thông tin một hồi, mới ôm cô dâu nhỏ vào phòng tắm đặt ngồi trên ghế, tự mình tắm cho cô.
Mặc dù cảm thấy người đàn ông này có ý muốn lấy việc công làm việc
tư, nhưng rốt cuộc cũng có thể tắm, Hựu An vẫn ngoan ngoãn để anh hầu
hạ. Thật giống như phục vụ tổ tông, gội đầu xong liền quấn kín lại, dùng vòi sen nhanh chóng dội sạch thân thể, sau đó ôm về phòng nhét vào
trong chăn, cầm mấy cái khăn lông khô lau tóc cho cô dâu nhỏ, không thể
dùng máy sấy, chỉ có thể lau từng chút từng chút.
Chờ lau khô tóc xong, nhìn lại thấy cô dâu nhỏ đã nhắm mắt ngủ khò
khò rồi, Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn người anh em của mình đã sớm kích
động, cười khổ một tiếng, vỗ về: "Chịu đựng đi! Chờ khi cô dâu nhỏ thật
tốt mới có thể ăn."
Mặc dù chỉ có thể nhìn không thể chạm, Chu Tự Hoành vẫn không muốn
qua phòng khác, lên giường ôm cô dâu nhỏ mà ngủ. Ngày hôm sau Chu phu
nhân lên thăm con dâu, vừa đẩy cửa ra liền thấy con trai ôm vợ, ngủ thật ngon lành.
Chu phu nhân đi qua vỗ một cái lên ót con trai, nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói với con, Hựu An đang ở cữ, bảo con qua phòng bên cạnh mà
ngủ rồi sao, sao lại chạy qua đây?"
Chu Tự Hoành cười ha ha, uất ức nói: "Mẹ à, không ôm vợ, con không
ngủ được." Chu phu nhân không khỏi buồn cười, thấy Hựu An còn ngủ, xoay
người đi ra ngoài.
Chờ Chu phu nhân đi khỏi, Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô dâu nhỏ một
cái, cười nói: "Mẹ đi rồi, đừng giả bộ ngủ nữa." Hựu An mở một con mắt
ra nhìn lòng vòng hỏi: "Đi thật rồi?" "Đi rồi." Chu Tự Hoành xấu bụng
cầm lấy tay nhỏ bé của cô dâu nhỏ đặt dưới thân mình, hô hấp có chút
không ổn: "Cái đó, vợ à, anh thật sự không nhịn nổi rồi, em có thể giúp
anh xuất ra, chữa nghẹn một chút hay không, chồng của em thật sự sắp bị
phế rồi."
Tay Hựu An vừa đụng phải cái gì đó cứng rắn như sắt, khuôn mặt nhỏ
nhắn không khỏi căng lên đỏ bừng, xí một tiếng, nói: "Quỷ háo sắc, anh
không thể có đam mê khác hay sao, cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện này."
Chu Tự Hoành mặc kệ vợ anh nói gì, kéo bàn tay cô dâu nhỏ của anh vào trong quầ để cô cầm lấy, tự mình siết tay cô dâu nhỏ, di chuyển lên
xuống. Cái loại cảm xúc mềm mại quen thuộc đó, thoải mái khiến Chu Tự
Hoành rên hừ hừ. Miệng rộng với tới môi của cô dâu nhỏ, vừa hôn vừa gặm, một cái tay khác cũng với qua, bóp hai luồng mềm mại trước ngực vợ anh, tay bên dưới càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi Hựu An cảm giác tay
mình cũng sắp rút gân, mới nghe anh gầm nhẹ một tiếng, bắn ra ngoài, bắn dính đầy tay cô.
Ngoài cửa gõ hai cái, tiếng Chu phu nhân truyền đến: "Tự Hoành, cháo
gà cho Hựu An đã nấu xong......" Chu Tự Hoành liền đáp một tiếng: "Lập
tức xuống ngay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An vừa đỏ vừa nóng, đưa tay dùng sức đập
Chú Chu hai cái: "