
ịp.”
“Nhưng Ngưng Nhi, anh không hy vọng em phải mệt mỏi như vậy.”
“Đừng nhưng gì cả, hiện tại quan trọng nhất là công ty, không phải sao?”
“Ngưng nhi”
“Được rồi, không được nói không, chúng ta bây giờ lại bắt đầu cố gắng!”
“Đúng, chúng ta cùng cố gắng.”
Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ công ty có nội gian, cho nên, hắn còn chưa ra hết
thực lực, ngay cả Chỉ Ngưng cũng không nói. Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn rất
lo lắng, thời gian ba ngày, muốn thiết kế một loạt trang sức mới, bọn họ có thể
kịp sao?
Cảm hứng của Chỉ Ngưng giống như hệ thống cung cấp nước uống, liên tục không
ngừng trào đến.
Một ngày, rất nhanh đã trôi qua rồi, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng, ai
cũng không bỏ bút vẽ trong tay ra.
Đến 8h tối, Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên nghĩ đến Chỉ Ngưng một ngày đều chưa
ăn cái gì, hắn vội vàng gọi điện cho chị Lý, kêu chị lập tức mang chút đồ ăn
tới.
Hoàng Phủ Thần Phong đi đến phòng làm việc của Chỉ Ngưng, nhưng Chỉ Ngưng không
hề chút chú ý tới Hoàng Phủ Thần Phong, cô vẫn tiếp tục vẽ.
“Ngưng Nhi, em đã một ngày không nghỉ ngơi.” Nhìn Chỉ Ngưng liều mạng như thế,
nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong đau đến nói không nên lời.
“Chờ một chút, em không mệt, em xong ngay đây.” Tuy Chỉ Ngưng đang nói chuyện,
nhưng cô cũng cũng không ngẩng đầu lên.
Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng chăm chú như vậy, cũng không nói gì thêm
nữa.
Một lát sau, chị Lý cùng vài người hầu cầm một đống lớn đồ ăn thịnh soạn tới công
ty rồi, chị Lý không phải lần đầu tiên tới công ty, nhưng những người hầu đi
theo là lần đầu tiên.
Hai người hầu đi theo thật tò mò, nhìn đông nhìn tây. Đặc biệt cảm thấy hiếu kỳ
đối với tầng nghỉ.
Chị Lý thấy người hầu một mực thưởng thức phòng làm việc của thiếu gia, mau
chóng ngăn cản nói: “Hai người đang làm gì đó? Cho các người mang bữa tối đến,
không phải cho các người đến thăm văn phòng.”
Chỉ chốc lát sau, Chỉ Ngưng cũng đi ra, “Chị Lý, sao chị lại tới đây?”
“Là anh gọi chị Lý giúp chúng ta mang bữa tối tới, em một ngày đã không ăn cơm
rồi, chẳng lẽ không đói sao?” Hoàng Phủ Thần Phong giải thích.
“Đúng vậy! Thiếu gia quan tâm Chỉ Ngưng tiểu thư nhất.”
“Đúng rồi, Lý tẩu, ba ngày này chúng tôi không về nhà, sẽ ở tại công ty, phiền
chị mỗi ngày mang cơm tới, tôi sẽ cho lái xe đưa đón chị.” Tuy bọn họ ba ngày
tới muốn tăng ca, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không muốn bởi vì vậy mà làm Chỉ
Ngưng mệt muốn chết.
“Dạ, thiếu gia, tôi đã biết. Thiếu gia, nếu như đã xong việc chúng tôi xin trở
về, sáng ngày mai tôi lại đưa bữa sáng tới.”
“Được.”
“Tạm biệt chị Lý.” Chỉ Ngưng nói.
“Tạm biệt thiếu gia, tạm biệt Chỉ Ngưng tiểu thư.” Người hầu nói.
Vừa ra khỏi văn phòng, chị Lý liền lập tức nhắc nhở hai người hầu, “Hai người
nhớ kỹ, ngày mai tới công ty, không cần lại nhìn loạn nữa, đặc biệt là tầng
trên, phòng nghỉ ngơi kia chỉ có thiếu gia và Chỉ Ngưng tiểu thư có thể đi
lên.”
“Dạ, chị Lý.”
Sáng sớm hôm sau, chị Lý mang theo bữa sáng tới. Ấn
tượng đầu tiên chị nhìn thấy chính là bên trong phòng làm việc biến thành một
bãi chiến trường.
Trên mặt đất, trên bàn cùng trên ghế salon khắp nơi đều có giấy lộn bị vò thành
cục; trên bàn trà cà phê bị đổ ra; tây trang LV số lượng có hạn của Hoàng Phủ
Thần Phong bị ném trên salon; Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng, ngồi trên ghế
làm việc, Chỉ Ngưng ngủ trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong, mà Hoàng Phủ Thần
Phong thì tựa trên đầu Chỉ Ngưng, mặc dù nói hai người bọn họ đều ngủ, nhưng
trong tay vẫn nắm chặt bút vẽ
Chị Lý nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu, hai người hầu càng mở to hai mắt
nhìn, há to miệng.
Hoàng Phủ Thần Phong cảm giác được có người đến, đành cam chịu tình dậy, tiếp
theo, Chỉ Ngưng cũng tỉnh. Hai người nhìn thấy có người ngoài ở đây, lập tức
cảm thấy rất xấu hổ.
Chỉ Ngưng vội vàng từ trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong nhảy ra ngoài, “Chị Lý.
Chị đã đến rồi a.”
“Tôi mang cho hai người bữa sáng, hai người chờ tôi dọn dẹp qua một chút!”
“Chị Lý, chị dọn dẹp đi! Tôi cùng Ngưng Nhi đi lên lầu ăn.” Hoàng Phủ Thần
Phong tiếp nhận bữa sáng từ tay người hầu.
“Dạ, thiếu gia.”
“Những đồ trên bàn của tôi và Ngưng Nhi không nên lộn xộn.”
“Tôiđã biết, thiếu gia.”
Chỉ Ngưng đi theo sau Hoàng Phủ Thần Phong lên lầu, Chỉ Ngưng vốn muốn đến
phòng bếp lấy bát đũa, nhưng bị Hoàng Phủ Thần Phong cản lại.
“Ngưng Nhi, em ngồi đây là được rồi, anh đi lấy bát đũa.” Hoàng Phủ Thần Phong
nhẹ nhàng đặt Chỉ Ngưng lên ghế, sau đó tự mình đến phòng bếp lấy bát đũa.
Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận giúp Chỉ Ngưng lấy chân giò hun khói và mứt hoa
quả, sau đó giúp cô rót một ly sữa.
“Ngưng Nhi, em ăn nhiều một chút, ăn xong bữa sáng thì lên giường ngủ một
giấc.” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịnh nhìn Chỉ Ngưng.
“Không cần đâu! Hiện tại em không thể ngủ được. Em còn muốn vẽ! Anh đã quên,
trừ hôm nay, chỉ còn có thời gian một ngày rưỡi, trước mười rưỡi sáng ngày kia
nhất định phải hoàn thành tất cả các tác phẩm.” Chỉ Ngưng lớn tiếng kháng nghị,
thanh âm lớn đến mức chị Lý và người hầu ở dưới lầu quét dọn đều nghe thấy.
“