
ề nhà ta muốn khóc chết a. Đều là do gã đàn ông thối tha kia hãm hại cô, đáng giận a. . . . . .
"Cám ơn, tạm biệt!" Hà Phi vội vã đưa tay ấn nút đóng cửa. Thật là mất mặt!
"Đợi chút ——" Cô thư ký lại lên tiếng ngăn cản.
Còn có việc?
Hà Phi ngạc nhiên, nhìn lại cô, choáng váng một giây, bỗng nhiên ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.
Hay là. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . miệng giương lên, vui mừng nhướng
mày. Tiếng nói phấn khởi! Bật thốt lên: "Tôi trúng tuyển rồi?!"
". . . . . ."
Thư ký Trần không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Hà Phi, một
mảnh im lặng, một giọt mồ hôi lạnh xấu hổ chảy xuống má Hà Phi.
Hà Phi thấy ánh mắt thư ký Trần lén mang theo chút trào phúng, tựa như
không thể tin được cô thật sự hỏi một câu phi thường không biết trời cao đất rộng là gì.
Chuyện này khiến mặt cô càng đỏ thêm, rụt
lại vai, đành phải tự mình giải vây. "Ha ha a. . . . . . Tôi nghĩ chắc
là không rồi, cứ coi như tôi không có hỏi, kỳ thật tôi là hay nói đùa,
ha ha. . . . . ."
Thư ký Trần nâng cằm, bễ nghễ nhìn lại Hà
Phi nhỏ xinh, chậm rãi mở miệng, thanh âm kia giống như gió lạnh mùa
đông, thoáng cái lạnh buốt quét qua cô.
"Cô Ôn, chỉ sợ cô vô phương lên chức thiết kế quảng cáo." Cô nói thật sự phi thường trực
tiếp, trực tiếp đến không chút mảy may sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự
tôn của Hà Phi.
"Đúng đúng vậy!" Hà Phi khốn quẫn, ôm chặt
quyển phác thảo. Cũng. . . . . . Cũng không cần nhục nhã cô như vậy đi?
Hà Phi giận đến cực điểm, thẹn quá thành giận, đột nhiên ưỡn ngực cậy
mạnh kêu lên: "Vậy cô mau nói có chuyện gì, tôi phải đi, tôi bề bộn
nhiều việc, còn có rất nhiều công ty chờ mời tôi phỏng vấn, tôi còn đang vội. . . . . ."
"Bất quá ——" Thư ký Trần Dĩnh lại nhíu mày, liếc cô vén vén tóc dài, vẫn thong thả nói: "Công ty chúng tôi thiếu
trợ lý chấp hành, cô có hứng thú sao?"
Vô nghĩa, có là thiên tài mới không có hứng thú! Có thể chui vào V. J đúng là được thần phật
phù hộ. Hà Phi lập tức vứt bỏ tự tôn, lớn tiếng trả lời: "Có, đương
nhiên là có!" Hừ, trợ lý thì trợ lý, bằng tài hoa của cô còn sợ bắt
không được vị trí thiết kế viên sao?
Trần Dĩnh lấy bút, mở ra sổ ghi chép.
"Thứ Hai tuần sau 8 giờ rưỡi, đúng giờ đến báo danh."
Liên tục ba ngày hưng
phấn đến mất ngủ, Hà Phi nằm mơ đều lại cười, không thể tưởng được nàng
thỏa được mong nguyện vào được công ti lớn như vậy.
Trước tiên nàng gọi điện thoại cho bạn trai, tuyên bố tin tức tốt này.
Từ Thiếu Khâm nghe xong nàng trải qua hữu kinh vô hiểm ứng tuyển, rất là
ngạc nhiên. “Thật hay giả vậy? Bọn họ chịu nhận em?! Xem ra vị tổng giám đốc kia không vạch trần lời nói dối của em hả?” Từ Thiếu Khâm không thể tin được, bạn gái thực vào được đại công ti này; lúc trước biết nàng
ứng tuyển vào V.J hắn còn cười nàng đừng có ngớ ngẩn đâu.
“Tuy
rằng chỉ là cái trợ lý nho nhỏ –” Hà Phi hai tròng mắt tỏa sáng, với
tương lai tràn ngập tin tưởng. “Tin tưởng một ngày kia, bằng năng lực
của em, nhất định có thể lên làm thiết kế viên. Dựa vào ý tưởng quay
phim quảng cáo của em. . . . . .”
Từ Thiếu Khâm nắm chặt điện thoại. “Em thật giỏi nha, thứ Hai anh sẽ tự mình đón em đi làm.”
“Không cần! Rất xa, anh dậy đi nổi sao?”
“Cứ nói đùa!” Từ Thiếu Khâm chụp ngực bình bình vang lên. “Nữ nhân của Từ
đại ta ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên muốn đích thân tiếp đón, anh đi mượn cho em một chiếc danh xe trăm vạn, thứ Hai đưa em xinh đẹp phi
đến, thần thần khí khí vào công ti.”
“Kiêu ngạo như vậy?” Hà Phi
nghe xong cười ha ha. “Em chỉ là một tiểu trợ lý, không cần đi?” Trong
lòng lại vì lời của hắn mà cảm thấy ngọt ngào.
“Nhất định phải, nhất định phải, anh bảy giờ sáng đi đón em.” Từ Thiếu Khâm thập phần kiên trì.
“Không nên không nên, công ty ở đường Tín Nghĩa, nếu anh thật muốn đón em thì 6 rưỡi đến.”
“Được.” Từ Thiếu Khâm không nhiều lời, một câu, treo điện thoại.
Kết quả Từ Thiếu Khâm bảy giờ mới đến.
Hà Phi gấp đến độ mau tắt thở, cùng bà ngoại nói tạm biệt, chạy lên xe.
“Anh có biết hôm nay đối với em có bao nhiêu trọng yếu không? Anh có thể
không cần đưa em! Nếu muốn đưa, vì sao chết tiệt không sớm chút rời
giường?” Nàng không nhịn được rít gào, tức chết.
Từ Thiếu Khâm
khởi động xe, không kiên nhẫn quay lại kêu lên: “Anh còn không phải vì
tốt cho em? Xem anh đặc biệt mượn chiếc xe thể thao này, cực cool đấy,
em tranh thủ mà thưởng thức đi!” Tùy tiện trấn an nàng vài câu, dồn sức
nhấn ga, chạy đi như bay.
Thưởng thức? Hà Phi tức giận đến giận sôi lên, thế nào mà còn có tâm tình thưởng thức?
“Anh lần nào cũng như vậy, cà lơ phất phơ, em giờ cũng bị anh hại chết!”
Nàng không ngừng cúi đầu xem đồng hồ, rên rỉ, “Xong rồi xong rồi, sắp
đến giờ rồi, em bị anh hại chết rồi! Năm trước sinh nhật của em anh cũng vậy, nói mang em đi ăn cơm, kết quả cùng bạn bè đi ca hát, rồi cũng
quên cả thời gian. . . . . . Anh vì sao luôn quên thời gian? Anh có biết em coi trọng công việc này biết bao nhiêu không?” Hà Phi khẩn cấp đến
đỏ cả mắt.
Từ Thiếu Khâm mãnh liệt thúc chân ga, liều mình vượt
qua xe, nhìn thấy Hà Phi kinh hồn bạt vía.