Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324944

Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.

yễn Mộng cái gì đều giống như cây đào mật.

Ừ…. Thời điểm ôm vào trong ngực mềm mại, thật giống như là bánh bao trắng nõn mềm mịn.

“Hôm nay không đi làm, anh mới vừa ở thư phòng đem văn kiện hôm nay ký xong hết rồi, đang đợi dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.” Ra ngoài, đi ra ngoài ăn cơm? Cô có thể cự tuyệt không?

Đáp án

đương nhiên là NO. Vệ Cung Huyền quyết định chuyện gì làm gì có chỗ cho

một Nguyễn Mộng nho nhỏ như cô có thể phản đối chứ?

Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể uất ức đi đổi y phục, chuẩn bị cùng đại thần đi ra cửa.

Cô vừa mới thay đồ xong, nhưng mà dùng đầu gối cũng biết Vệ Cung Huyền sẽ

không mang cô đi quán ăn bình thường, cho nên tốt nhất vẫn là thay một

bộ khác.

Nguyễn Mộng thở dài, đi vào phòng thay quần áo.

Vệ Cung Huyền cũng bắt đầu cởi áo choàng tắm. Anh ngồi ở trên giường, lười biếng cởi đai lung, tốc độ chậm chạp, cho đến khi Nguyễn Mộng ra ngoài

anh còn chưa chuẩn bị xong.

Tròng mắt đen lúc nhìn thấy Nguyễn Mộng bất giác sáng lên.

Cô mặc một cái áo khoác mỏng màu vàng nhạt – loại áo thoải mái dễ chịu,

vạt áo vừa tới đầu gối – kế đó là quần màu đen cùng giày cao gót… kỳ lạ

là trông rất phù hợp với thân thể có vẻ mập mạp của cô.

Cả người thoạt nhìn không nói ra được thoải mái. Tóc lại còn thả xuống ngang vai, không thể che cả khuôn mặt.

Vệ Cung Huyền đứng lên, áo choàng tắm vẫn khoác, nhưng lại lộ ra lồng ngực tinh tráng cùng quần lót phía dưới.

Nguyễn Mộng không có chuẩn bị tinh thần liền bị anh kéo đi qua. Cô bị hôn đến

trời đất quay cuồng. Lúc cô thở hổn hển tránh thoát thì đôi môi đã sung

đỏ không như lúc đầu rồi.

Vệ Cung Huyền hôn nhẹ lên mặt cô, nói:

“Giúp anh chọn y phục.”

Cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chọn một bộ tây trang màu xám cho anh.

Vệ Cung Huyền có vóc người hoàn mỹ trời sinh, y phục nào mặc ở trên người của anh đều rất đẹp.

Nguyễn Mộng nhìn anh thong thả, ung dung mặc vào áo sơ mi trắng. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh liền rất tự giác đi qua giúp anh cài lại nút áo và

thắt caravat. Xong xuôi liền nhận được một nụ hôn hài lòng của Vệ Cung

Huyền.

Sau khi sống lại, thật ra Nguyễn Mộng rất e dè, giống như cô một chút cũng không muốn người khác biết cô cùng Vệ Cung Huyền là vợ chồng.

Cô sợ giống như kiếp trước lúc ly hôn bị người ta mắng

chửi sau lưng, cô thật vất vả mới có thể sống lại lần nữa, thật sự không nên lại dẫm vào vết xe đổ kia rồi.

Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, ít nhất cô cũng muốn giữ vững tôn nghiêm của mình, cho dù cuối cùng thất bại thảm hại, cũng không đến nổi mất hết tôn nghiêm.

Cho nên sau khi vừa ra đến cửa, cô cố ý muốn cùng Vệ Cung Huyền giữ một khoảng cách, hành động này lại chọc giận Vệ đại thần.

Anh khiến người khác chán ghét không dám đến gần như vậy sao? Trong lòng

một trận buồn bực, bàn tay duỗi một cái liền đem Nguyễn Mộng ôm vào

trong lòng, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không chịu thả ra.

Trong lòng Nguyễn Mộng cuống quýt, cô như vậy đi ra ngoài, rất dễ bị người ta nhận ra nha!

May mắn chính là trời sanh tính tình Vệ Cung Huyền khiêm tốn, truyền thông

chỉ biết tổng tài tập đoàn Vệ thị gọi là Vệ Cung Huyền, còn đối với diện mạo của anh liền không có mấy người nhận ra, cho nên khả năng bị đăng

báo cũng không lớn lắm.

Bởi vì xung quanh chung cư có rất nhiều

quán ăn, cho nên Vệ Cung Huyền rất hiếm khi quyết định một lần lãng mạn, cùng Nguyễn Mộng tay trong tay đi ra ngoài.

Lúc đi qua khu vực

bảo Vệ của chung cư Nguyễn Mộng cảm giác mặt mình sắp cháy đến nơi rồi,

dọc theo trên đường vẫn có người nhìn, thật là hoàn toàn hối hận mà. Cô

vẫn luôn tận lực cúi đầu, không muốn cho người ta nhìn thấy mặt của

mình, nhưng Vệ Cung Huyền rất rõ ràng không muốn cho cô thành công.

Bởi vì từ nãy đến giờ anh luôn không ngừng xoa bóp tay cô cùng mặt cô, nếu không thì là ôm vai và eo cô.

Nguyễn Mộng khóc ròng, đại thần anh không cần tiếp tục như vậy…. Không nhận ra cô đang chịu áp lực rất lớn sao?

Ngay lúc hai người đi ra chung cư không xa, đối diện đột nhiên có một người

chạy xông tới như cuồng phong, Nguyễn Mộng cho là người đi đường nên

không chú ý, ai ngờ bất chợt tay của mình bị cầm lên dùng sức lắc lư lay động, cô sửng sốt.

Vệ Cung Huyền phản ứng nhanh hơn cô, một

động tác liền đem tay người kia hất xuống, che chở cô vào trong ngực,

mặt cũng lạnh xuống. Không biết có phải Nguyễn Mộng bị ảo giác hay

không, cô dường như cảm thấy ánh mắt phía sau toát ra tia lạnh lùng.

“Là cô, là cô, cô gái phương Đông của tôi, ngày đó thực sự cám ơn cô!”

Người đàn ông vừa mở miệng chính là tiếng Pháp, Nguyễn Mộng cẩn thận quan sát khuôn mặt người này, mới nhận ra anh ta chính là người đàn ông ngày đó

trong siêu thị không có tiền trả, lập tức khẽ mỉm cười:

“Không cần khách sáo.”

Mặt Vệ Cung Huyền càng lạnh hơn, cái gì gọi là cô gái Phương Đông của tôi?

Anh vừa mới chuẩn bị cùng bà xã mình bồi dưỡng tình cảm thì ở đâu nhô ra một tình địch không có mắt này vậy?

Mày kiếm vặn một cái, không nói hai lời, ôm chặt Nguyễn Mộng quay trở về . Nguyễn Mộng bị anh làm cho sợ hết hồn.

“Sao, làm sao vậy?”

“Anh đột


Teya Salat