
thì phải gập lại chứ. - Hy Lôi lặng lẽ lắng nghe, không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng.
Cơ quan của Hy Lôi cách nhà 4, 5 bến xe buýt, 8 rưỡi sáng vào làm, thói quen của Hy Lôi là dậy vào lúc 6 rưỡi sáng, nửa tiếng đánh răng rửa mặt và chải đầu, nửa tiếng ngồi xe buýt, tới cơ quan là khoảng hơn 7h40
phút, sau đó thu dọn bàn làm việc rồi ăn sáng, thời gian vừa vặn. Nhưng
từ sau khi kết hôn, thói quen này đã bị phá vỡ. Giờ giấc ngủ nghỉ của mẹ chồng rất có quy luật, hôm nào cũng không xem tivi quá 10 giờ, cứ đúng
10 giờ là đi ngủ, sáng đúng 6 giờ là dậy, sau đó quét dọn ở bên ngoài,
rồi còn phụ trách đứng ngoài gọi họ:
- Con trai, Hy Lôi, dậy thôi, 6 giờ rồi. Chậm chạp là muộn đấy.
Nếu không nghe thấy động tĩnh gì thì cứ cách 5 phút bà lại gọi một lần. Hứa Bân ý chí rất kiên cường nên anh vẫn có thể ngủ tới 7 rưỡi trong
tiếng gọi của bà. Lâu dần, đồng hồ sinh học của Hy Lôi cũng bị điều
chỉnh về trước nửa tiếng, cứ tới 6 giờ là cô tự động tỉnh. Tới cơ quan
cô lại phải ngủ bù một chút, đồng nghiệp Tiểu Lộc ở cùng ban biên tập
đùa cô:
- Còn trẻ, đừng lao lực quá nhé!
Hy Lôi cười khổ trong bụng, họ đâu biết ở nhà mình có một cái đồng hồ báo thức rất tận tâm!
Có thể đây chính là hôn nhân! Cô nhớ lại câu nói kinh điển của Trương
Ái Linh, “Đời người giống như một chiếc váy xinh đẹp, trong đó chứa đầy
rận!”, trong lòng cô thầm nói với mình: thay đổi, không thể thay đổi,
hãy chấp nhận đi!
Tuần thứ ba sau đám cưới, mẹ chồng chính thức tỏ ra bất mãn với con trai,
nói là Hy Lôi không khéo nói, cả ngày, số lần gọi “mẹ” chỉ đếm trên đầu
ngón tay, bà rất buồn, rất đau lòng. Mẹ chồng nói, Hứa Bân hãy lập tức
về phòng “hỏi tội” Hy Lôi.
Hy Lôi thấy chồng nói thế, chẳng biện giải gì cả, đúng thế, sáng sớm cô đã đi làm, buổi chiều mới quay về, thời gian ở cùng nhau có hạn, thêm
vào đó mình cũng không quen tự nhiên gọi một người vốn chẳng có quan hệ
gì với mình là “mẹ”, thực sự là cô cảm thấy rất ngượng miệng, rất xa lạ. Cuối cùng Hy Lôi nói, rồi mình sẽ dần dần thích ứng, dần dần sửa chữa.
Khi nói những điều này, trong lòng Hy Lôi bất giác nghĩ:
- Dựa vào gì mà nói mình, mình có thấy bà ấy gọi mẹ chồng của bà là mẹ mấy đâu!
Nhà này cứ cách hai tuần là có một chương trình cố định, đó là ra ngoại thành thăm ông bà nội của Hứa Bân, cũng chính là bố mẹ chồng của bà
Phương Xảo Trân, bố mẹ của ông Hứa Trường Thiên. Ông Hứa Trường Thiên
quê gốc ở Hà Nam, năm xưa bố mẹ ông vì tránh nạn đói mà tới thành phố
phương Bắc này, sinh cơ lập nghiệp ở đây, bố ông làm thuê cho người ta,
mẹ ở nhà làm ruộng, vất vả nuôi lớn được 4 người con cả trai cả gái, ông Hứa Trường Thiên là con cả trong nhà, dưới ông còn một người em trai và hai người em gái, năm xưa chỉ có mình ông là đi học đại học, nên Hứa
Trường Thiên rất hiếu thuận, cứ cách dăm bữa nửa tháng, ông lại tranh
thủ ngày cuối tuần không có việc gì quan trọng thì về nhà thăm bố mẹ.
Ông Hứa Trường Thiên là kiểu “đàn ông phượng hoàng” rất điển hình của
thời đại đó, nhưng bà Phương Xảo Trân lại không được coi là “phụ nữ
khổng tước”. Do nguyên nhân thời đại, năm xưa bà tốt nghiệp cấp hai xong là về quê, sau khi quay lại thành phố thì nhờ các mối quan hệ vào làm
cho một xưởng sản xuất bột mì. Bà cũng chẳng xinh đẹp gì, tuổi xuân cứ
nhàn nhạt trôi qua, rồi người ta giới thiệu cho bà ông Hứa Trường Thiên
khi đó còn là một nhân viên kỹ thuật. Bà Phương Xảo Trân mỗi lần nhớ lại cuộc gặp gỡ năm xưa là lại có cảm giác tự hào rất mãnh liệt, thường
trêu chồng mình:
- Năm xưa anh đi coi mắt mà chẳng có bộ quần áo nào ra hồn, áo sơ mi
thì đi mượn, quần thì thủng một lỗ to, cũng chỉ có em là không chê anh
thôi.
Ông Hứa Trường Thiên thấy vợ nói vậy thì chỉ cười. Sau khi hai người
kết hôn thì rất ân ái với nhau, bà Phương Xảo Trân có những ưu điểm mà
những cô gái thành phố khác không có, chăm chỉ, tiết kiệm, giỏi làm việc nhà, an phận thủ thường, một lòng một dạ với chồng, đối xử với bố mẹ
chồng cũng tốt, cứ dăm bữa nửa tháng lại cùng chồng về thăm bố mẹ chồng, lúc nào cũng rất ngoan ngoãn, lễ phép. Không lâu sau bà mang thai, sức
khỏe không tốt nên mẹ chồng lên chăm sóc bà, từ đó nảy sinh một loạt các mâu thuẫn, mẹ chồng đã phạm phải “tội tày đình” với bà, tới hôm nay
nhắc lại với nhớ như in. Những việc đó Hy Lôi chỉ biết đôi chút qua
những lời kể tội của mẹ chồng mình với bố chồng, chứ không dám hỏi Hứa
Bân, không biết rốt cuộc là bất hòa thế nào mà khiến họ trở mặt với nhau như thế.
Cuối tuần này, cả nhà lại tới thăm ông bà nội. Nơi đó gọi là thôn Thược Dược, ở ngay gần đường quốc lộ. Ông bà nội sống trong một căn nhà cũ có mấy gian, liễu xanh che trước cửa nhà, phía sau là một khoảng đất
trống, ông bà trồng ít rau xanh để ăn, Hy Lôi rất thích nơi đó.
Vừa bước vào nhà, Hy Lôi đã chào:
- Con chào ông bà! - Hai người già cười rạng rỡ. Con dâu Phương Xảo
Trân thì không nói gì, đi thẳng vào phòng, thấy ông bà cười tươi tắn thì lườm một cái.
Bà nội kéo tay Hy Lôi, đưa cho cô quả hồng, bảo cô ăn. Ông bà mỗi lần
thấy Hy Lôi tới là luôn dành cho c