
ảm
dành cho nhau rõ ràng rất sâu đậm, nhưng thể hiện ra lại chỉ là sự xa
cách, bà hỏi:
- Chiều nay con muốn ăn gì, mẹ làm cho con.
Hy Lôi không muốn làm mẹ buồn lòng, đành nói:
- Ăn sủi cáo nhé!
- Nhân gì?
- Gì cũng được ạ!
Về tới phòng cô lại thấy buồn ngủ, nhưng giấc ngủ không an lành, những
giấc mơ đứt quãng, cô mơ thấy mình bỏ nhà Hứa Bân đi bụi, đi giữa dòng
người xuôi ngược, rồi bỗng dưng cô phát hiện mẹ chồng đi theo ngay sau
lưng cô, đòi đưa cô về nhà, Hy Lôi hoảng hốt, thế là cô chạy thật nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng cũng thoát được mẹ chồng, nhưng lại
phát hiện mình đã đi tới một khu rừng cấy cối xanh tươi, nước suối chảy
róc rách, tiếng chim ca giữa mùi hoa thơm ngát, ánh mặt trời vàng rực từ trên chiếu xuống.
Tỉnh dậy, cô cảm thấy ngực mình rất dễ chịu, nhưng gối thì ướt nước.
Lau khô nước mắt, đi ra khỏi phòng, thấy mẹ đang bận rộn gì đó trong
bếp. Trên bàn là nấm hương đã thái nhỏ, thịt đã băm nhuyễn, bánh sủi cảo nặn xong để một bên, ngoài loại bánh sủi cảo trân châu cô từng ăn ở nhà hàng thì có lẽ đây là loại bánh nhỏ nhất mà nhà cô gói.
Mẹ thấy Hy Lôi tỉnh dậy bèn chỉ vào chỗ bánh và hỏi:
- Đây là bánh nhân thịt với rau, đây là nhân thịt với nấm hương, con thích ăn loại nào?
Thì ra cả buổi chiều mẹ bận rộn trong bếp để làm các loại bánh với nhân khác nhau cho Hy Lôi lựa chọn. Nhìn mái tóc đã bạc trắng và những nếp
nhăn hằn sâu trên mắt mẹ, giờ lẽ ra là lúc được con cái phục vụ, nhưng
mẹ vẫn phải vất vả vì các con. Giây phút đó, Hy Lôi bỗng dưng ôm chầm
lấy mẹ từ sau lưng, nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con sẽ không bao giờ khiến mẹ lo lắng nữa.
Cái ôm này khiến mẹ cảm thấy không tự nhiên, xấu hổ cười:
- Đi nào, rửa tay đi rồi ăn cơm!
Mùng 7, kỳ nghỉ tết kéo dài đã kết thúc, cô lại lên đường về thành phố làm việc. Trước khi đi, Quân Quân lén nói với chị gái:
- Bí mật nhé, em tham gia một trò chơi được giải thưởng, có thể sẽ còn có một khoản tiền thưởng nữa.
- Chúc mừng em nhé! - Em trai trưởng thành rồi, mình cũng nên chín chắn hơn mới phải.
Xe đi tới thành phố A, nhìn thấy những con đường và tòa nhà quen thuộc, Hy Lôi nghĩ, kỳ cảm cúm kéo dài cuối cùng cũng nên kết thúc rồi.
5.
Trong một kỳ nghỉ tết kéo dài không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như
thế. Đi làm, phát hiện ra vị trí của Tiểu Lộc bỏ trống, các đồng nghiệp
đều bàn tán xôn xao, khi dự họp, Tổng biên tập bất ngờ tuyên bố Hy Lôi
sẽ đảm nhận chức phó chủ biên mới. Trong lòng Hy Lôi không có bất cứ sự
chuẩn bị nào, không biết là xảy ra chuyện gì, không nhịn được bèn hỏi:
- Thế Tiểu Lộc thì sao?
Tổng biên tập chỉ cười, không trả lời.
Sau khi tan họp, Tổng biên tập đi qua người Hy Lôi, buột miệng nói một câu:
- Cô thật là hiền lành quá!
Nghe đồng nghiệp bàn tán với nhau mới biết, thì ra người tình của Tiểu
Lộc là ông Đới xảy ra chuyện, có rất nhiều khoản tiền mờ ám trong tài
khoản, bị người ta phát hiện ra, người đi thì trà nguội, giữa Tổng biên
tập và ông Đới không còn mối quan hệ lợi ích gì nữa, đương nhiên cũng
không còn chiếu cố tới Tiểu Lộc như trước nữa.
Buổi chiều Tiểu Lộc mới mệt mỏi đi làm.
Mặc dù là chức vụ mà mình xứng đáng có được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ
thê thảm của Tiểu Lộc, trong lòng cô vẫn thấy bất nhẫn, Hy Lôi gọi:
- Tiểu Lộc!
Tiểu Lộc như thể bỗng dưng giật mình tỉnh lại, hỏi:
- Ừ? Chuyện gì thế?
Hy Lôi cười:
- Thực ra tớ cũng không biết nên nói gì, cậu vẫn ổn chứ?
Tiểu Lộc cười nhạt:
- Cậu không cần phải nói gì cả, thực ra đó là thứ nên thuộc về cậu, cái gì không thuộc về mình thì không nên cưỡng cầu. Tớ chỉ là trong lúc cao hứng nói với ông Đới thôi, chứ thực ra cái ghế phó chủ biên cho tớ làm
cũng không làm nổi.
Hai người đều đau lòng, sau những hiểu lầm và khoảng cách một thời gian, giờ trái tim lại xích lại gần nhau. Hy Lôi nói:
- Hay là tan làm cùng đi ăn cơm nhé!
- Thôi, tớ còn chuyện quan trọng hơn phải làm! - Câu nói của Tiểu Lộc
khiến Hy Lôi giật mình. - Lát nữa tớ phải về nhà bàn chuyện ly hôn với
Tiểu Tô nhà tớ!
- Cậu điên rồi à, cậu thực sự vì lão Đới đó mà ly hôn với anh ấy à?
Tiểu Lộc có vẻ rất bất cần:
- Không phải vì ông ta, ông ta xảy ra chuyện rồi, bọn tớ cũng chia tay, ha ha, thực ra cũng là vì ông ta.
Tiểu Lộc bình thản kể, thì ra hôm tết hẹn hò với lão Đới ở một quán
trà, không ngờ mẹ chồng Tiểu Lộc cũng hẹn gặp mặt một người bạn ở đó,
Tiểu Lộc và ông Đới tay trong tay như một cặp tình nhân đi ra đi vào,
đúng lúc đó thì mẹ chồng và bạn vào cửa, hai bên đụng nhau, mẹ chồng về
nhà lập tức nói chuyện với con trai, xúi giục con trai ly hôn với Tiểu
Lộc. Tiểu Tô vốn là người nhu nhược, lại nghe lời mẹ, vợ ngoại tình là
một chuyện lớn, đương nhiên không thể tha thứ được, thế là anh chủ động
đề nghị ly hôn với Tiểu Lộc, thái độ kiên quyết vô cùng.
- Anh ấy thực sự muốn ly hôn với cậu?
- Trông có vẻ kiên quyết lắm, không biết là mẹ anh ấy nói gì. Thực ra
hôm đó cũng là lần cuối cùng tớ gặp anh Đới, tớ cũng biết là tớ với anh
ấy là không thể, chỉ là cảm thấy kích thích nên đi bước nào tính bước
đó. Không ngờ kéo tới tận bây giờ, đ