Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322641

Bình chọn: 9.5.00/10/264 lượt.

m ban nãy còn đập thình thịch

của Hy Lôi trong giây phút bình yên trở lại.

- Chưa ăn cơm phải không? Không biết cậu có còn thích món này nữa không?

- Thích! - Ngẩng đầu lên nhìn Châu Cường, mấy năm không gặp, trên gương mặt người đàn ông này là vẻ đẹp trai của một người trưởng thành, giọng

nói cũng trở nên trầm trầm và chín chắn hơn. Chỉ có sự quan tâm, chu đáo của anh là vẫn không hề thay đổi.

Hy Lôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều tới hình tượng của mình, mặc dù trưa

nay cô đã ăn rất no, nhưng giờ là hơn 7 giờ tối, cô cũng đói rồi, thế là cô cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt bò thành nhiều miếng nhỏ rồi ăn ngon lành. Ngẩng đầu lên, cô mới thấy Châu Cường đang mỉm cười nhìn cô âm

yếm.

- Cậu vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả, không màu mè, chân thực, đáng yêu.

- Nhưng cậu thì thay đổi rồi.

Châu Cường tỏ ra hơi mất tự nhiên:

- Ồ? Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?

- Trưởng thành, chín chắn hơn.

- Vậy sao? Tớ thì cảm thấy hình như mình già đi rồi, thích nhớ lại

chuyện cũ, nhớ hồi học đại học, nhớ những ngày tháng bọn mình vui vẻ

cùng nhau. - Nghe Châu Cường càng lúc càng nói những câu thâm tình, Hy

Lôi thấy hơi sợ. Vừa nãy cô thản nhiên thể hiện sự trong sáng của mình

trước mặt mẹ chồng, rằng mình chỉ đi gặp gỡ một người bạn bình thường,

cô không muốn vào lúc Hứa Bân không có nhà, cô lại biến cuộc gặp này

thành một buổi hẹn hò với người tình cũ. Thế là cô vội vàng nói lảng

sang chủ đề khác:

- Haiz! Sao cậu không ăn gì thế? Để nguội là không ngon đâu.

- Ồ! - Châu Cường cúi đầu ăn mấy miếng rồi lại ngẩng đầu lên, - Hy Lôi, cậu hạnh phúc không? Nói cho tớ biết, cậu hạnh phúc không? Từ lần trước gọi điện thoại cho cậu, nghe giọng điệu của cậu trong điện thoại tớ đã

rất lo lắng, vẫn muốn tới thăm cậu, nhưng khi đó công ty mới đi vào hoạt động, không thể bỏ đi được. Cậu sống thế nào?

- Ờ, đúng rồi, sao cậu đột nhiên lại tới đây, vì công việc à? Hay là gặp bạn bè nào nữa? Đã tới trường mình chưa?

- Hy Lôi, cậu đừng chuyển chủ đề, nói cho tớ biết, cậu sống tốt không?

Hy Lôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Châu Cường, cũng không dám giả vờ nữa:

- Lần trước chẳng phải tớ nói với cậu rồi sao? Tớ vẫn sống tốt, thực sự rất tốt.

- Cậu nói dối, biểu cảm và ánh mắt của cậu đã nói với tớ là cậu sống

không tốt! Vì sao? Anh ta đối xử không tốt với cậu phải không?

Hy Lôi luôn miệng phủ nhận:

- Không, rất tốt, rất tốt.

- Thế người nhà anh ta đối xử với cậu có tốt không?

Câu hỏi này hỏi đúng vào chỗ đau của Hy Lôi, những giọt nước mắt ấm ức suýt chút nữa lại trào ra. Cô đành gượng cười, thở dài:

- Cũng được!

Châu Cường bỗng dưng nắm tay Hy Lôi:

- Vì sao cậu lại cưới sớm như thế? Vì sao không chờ tớ? Tớ vẫn luôn tưởng rằng rồi bọn mình sẽ ở bên nhau.

Hy Lôi hoang mang rút tay ra, cứ như thể nghe thấy một câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng:

- Chờ cậu? Cậu từng bảo tớ chờ cậu sao? Giữa chúng ta có ước hẹn gì sao?

- Tớ tưởng là cậu vẫn luôn hiểu trái tim tớ?

- Không, tớ ghét những tình cảm không đi kèm với lời hứa, như thế tớ không thấy an toàn.

Ánh mắt như lửa đốt của Châu Cường tối dần đi, buồn bã nâng cốc hồng trà lên, nói:

- Tớ vẫn luôn rất thích cậu, tớ tưởng là cậu biết. Sở dĩ tớ không tỏ

tình là vì cảm thấy bọn mình vẫn còn trẻ, tớ không thể nào hứa điều gì

đó với cậu, tớ muốn cho cậu những gì tốt nhất. Nhưng giờ khi tớ tưởng

rằng tớ đã có đủ điều kiện, có nhà có xe, có sự nghiệp, tớ tưởng là mình đã có tư cách thì không ngờ cậu đã...

- Cậu thực sự quá ngốc, hai người cùng phấn đấu để có nhà, có xe chẳng phải là có ý nghĩa hơn sao?

- Tớ có còn cơ hội không? Hy Lôi, tớ thực sự nghiêm túc, nếu cậu không

hạnh phúc thì hãy rời khỏi anh ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Anh yêu

em!

Hy Lôi bật cười, nụ cười có vẻ gì đó cay đắng. Nước mắt chạy vòng quanh mắt, nhưng cô lại vội vàng lấy giấy lau đi:

- Nếu mấy năm trước cậu nói với tớ những điều này, không biết là tớ sẽ

vui như thế nào. Muộn quá rồi, có những thứ để lỡ rồi thì sẽ không quay

lại được nữa.

Hai người đều không nói gì nữa, ngồi đối diện với nhau rất lâu, tâm

trạng dần dần ổn định lại. Châu Cường nói về trải nghiệm của anh mấy năm nay, sau khi tốt nghiệp, anh làm thêm cho một công ty phần mềm, viết

những phần mềm khô khan, rồi dần dần tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng tự

mở một công ty phần mềm của mình, việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo, sự

nghiệp cũng dần thuận lợi, lại gặp nhiều cơ hội nên khoảng một năm nay,

thu nhập của anh được khoảng hơn 1 triệu nhân dân tệ, cũng coi như là

người thành công, bây giờ ở Thượng Hải anh đã mua được một căn nhà rộng

rãi ở khu phố phồn hoa nhất, còn mua xe đẹp, nhưng trong lòng anh vẫn

thấy trống rỗng, những cô gái xinh đẹp làm cùng trong tòa nhà văn phòng

với anh, không ai đi được vào trái tim anh.

Nhưng những điều này giờ đều không liên quan gì với Hy Lôi nữa rồi. Cô

nhìn ra ngoài cửa sổ, phố đã lên đèn, ở ngoài quá lâu chắc chắn là mẹ

chồng không vui, không biết bà còn thêm mắm dặm muối gì khi “tố cáo” với Hứa Bân nữa.

- Châu Cường, tớ phải về nhà đây!

Châu Cường vẫn muốn giữ Hy Lôi lại


Polly po-cket