
Hy Lôi sẽ đi dạo phố hoặc xem phim, có thời
gian thì tới nhà Hy Lôi nấu cơm, lúc Mai Lạc không có nhà, hai người sẽ
làm tình ở trong phòng, cái cảm giác vụng trộm ấy vừa hưng phấn vừa kích thích. Nhưng hôm nay nghĩ tới mẹ anh, Hy Lôi cảm thấy tiết mục sau đó
thật là vô vị. Cô đẩy Hứa Bân ra:
- Anh về đi! Bài kỳ này sắp phải nộp rồi, em còn chưa làm xong! Còn một đống quần áo phải giặt nữa.
Hứa Bân không nổi giận, anh còn đang sốt ruột muốn biết ấn tượng của bố mẹ về Hy Lôi thế nào, thế là anh vẫy tay chào cô rồi quay người ra về.
4.
Về tới phòng, thấy Mai Lạc đang lúi húi nấu mì trong bếp. Thấy Hy Lôi về, cô bạn vội vàng chạy lại hỏi:
- Thế nào, thế nào hả?
Hy Lôi ném túi xách xuống rồi lười biếng ngồi phịch xuống salon, định
nói về cảnh tượng biến thái của mẹ con Hứa Bân, rồi thái độ thân mật của bà với chồng, nhưng nghĩ đó là mẹ chồng tương lai của mình nên cuối
cùng lại chẳng nói gì:
- Ok thôi! Tớ đáng yêu thế này cơ mà, ai dám chê tớ chứ!
Mai Lạc bưng ra một bát mì, vừa ăn vừa hỏi:
- Tớ hỏi cậu là bố mẹ anh ấy thế nào?
Hy Lôi thản nhiên nói:
- Tốt lắm, bố anh ấy có vẻ rất hiền lành, mặc dù ở cơ quan có chút chức quyền nhưng cũng không hề làm cao, mẹ anh ấy thì là một phụ nữ gia
đình, kiểu phụ nữ Trung Quốc truyền thống!
- Tóm lại cậu đừng có coi thường, Hứa Bân là con trai một, sau khi các
cậu kết hôn, chắc chắn sẽ phải sống chung với họ, nếu xử lý không tốt
mối quan hệ với mẹ chồng thì mệt lắm. Cơ quan tớ có mấy chị lấy chồng
rồi, thường xuyên tới cơ quan tố khổ, có người suýt nữa còn ly hôn vì mẹ chồng quá quắt đấy!
Hy Lôi chẳng để tâm lắm:
- Làm gì đến nỗi ấy. Mẹ tớ ở với bà nội quá nửa đời người, vẫn tốt đấy thôi.
- Dù sao thì tớ cũng nhắc nhở cậu như thế. Tớ thì không phải lo về cái
này. - Mai Lạc với bạn trai cô, Tùng Phi, một người ở Giang Tây, một
người ở Hà Bắc, trong thành phố này, họ đều bị coi là người ngoại tỉnh,
cho dù kết hôn thì cũng sẽ sinh sống ở nơi này, sống cuộc sống của đôi
uyên ương nhỏ, không phải lo tới vấn đề sống chung với bố mẹ.
Đúng lúc này thì điện thoại của Hứa Bân gọi tới:
- Cưng, tới nhà chưa?
- Rồi, đang nói chuyện với Mai Lạc.
- Em không muốn nghe ấn tượng của bố mẹ về em thế nào à?
Hy Lôi cười đầy thản nhiên:
- Đương nhiên là tốt rồi!
Bên kia vang lên tiếng cười của Hứa Bân:
- Đương nhiên rồi, anh có mắt nhìn mà! Bố mẹ nói em vừa xinh đẹp, lại lễ phép, công việc cũng tốt nữa, chỉ là... chỉ là...
Hy Lôi vừa nghe, thấy còn “chỉ là”, lại nói mấy tiếng liền nên hơi giận:
- Chỉ là cái gì! Em làm sao?
Hứa Bân lại ấp úng:
- Không có gì! Chỉ nói là em hơi thanh cao! Còn nói hai đứa mình đi trong tiểu khu mà cứ nắm tay nhau, nhố nhăng!
Hy Lôi vừa nghe nói vậy đã lập tức bắn như súng liên thanh vào điện thoại:
- Em làm sao mà thanh cao? Em nắm tay anh thì làm sao, họ còn đứng nhìn lén ở cửa sổ à? Nắm tay thì làm sao, anh nhố nhăng thì có? Người thế hệ nào rồi, có phải họ không thường xuyên ra phố, không ra ngoài hay sao,
biến thái à! - Nói xong, cô dập mạnh điện thoại.
Sau đó, cho tới khi kết hôn với Hứa Bân, dọn về sống trong căn nhà đó,
sáng sớm ra ngoài đi làm, Hy Lôi vẫn cứ cảm thấy đằng sau khung cửa sổ
sau lưng có một đôi mắt đang nhìn cô đầy dò xét, khiến cô lạnh run
người.
Mai Lạc nhìn Hy Lôi một phút trước vẫn còn hớn hở như tết, giờ nhận
xong cuộc điện thoại bỗng nổi giận lôi đình thì khựng lại, rồi lặng lẽ
ăn mì, chẳng nói gì nữa.
Những lời ngọt ngào của Hứa Bân nhanh chóng dập tắt lửa giận của Hy Lôi. Vừa
tan ca, Hứa Bân đã xuất hiện trước cổng cơ quan của Hy Lôi đúng giờ, mời cô ăn bít tết để tạ tội, cơn giận của Hy Lôi cũng dần dần nguôi. Trên
đường về nhà, bàn tay Hứa Bân lại không ngoan ngoãn, cứ trượt đi trượt
lại trên vai Hy Lôi, Hy Lôi cố ý gạt tay anh ra:
- Tránh ra, nhố nhăng!
Hứa Bân lại ôm chặt lấy cô, miệng cười đểu giả:
- Còn nhố nhăng hơn nữa cơ! - Sau đó anh hôn cô.
Chuyện hôn sự nhanh chóng được đề cập. Hy Lôi xin nghỉ, đưa Hứa Bân về
thành phố C thăm gia đình mình. Bố mẹ cô đều là người rất cởi mở, tính
tình Hứa Bân lại thoáng nên rất được lòng hai cụ, bố mẹ Hy Lôi không có
vấn đề gì. Chỉ nói:
- Các con sau này sống hạnh phúc là được, bố mẹ không có ý kiến!
Bên nhà Hứa Bân đã bắt đầu tích cực chuẩn bị. Đúng như Mai Lạc nói, vì
Hứa Bân là con một, nhà cửa lại to lớn rộng rãi nên đương nhiên phải
sống cùng bố mẹ chồng. Bởi vì nhà anh mới mua mấy năm trước, lại không
phải trang trí lại nên chỉ dán giấy dán tường mới trong phòng của Hứa
Bân, thay rèm cửa mới, mẹ Hứa Bân ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi,
mua chăn đệm, xem đồ dùng mới, còn đích thân tìm cho con trai một tiệm
chụp ảnh cưới. Vì việc này mà Hứa Bân và Hy Lôi còn cãi nhau một trận.
Hồi hai người yêu nhau, lúc Hy Lôi đi dạo trên phố đã thích một cửa hàng chụp ảnh cưới, cô cũng đã vào đó tư vấn và âm thầm so sánh, cái cửa
hàng tên là “Kiếp trước kiếp này” chụp ảnh rất đẹp. Hy Lôi vẫn nghĩ khi
nào kết hôn sẽ tới cửa hàng đó chụp ảnh, mà cô cũng đã nói chuyện này
với Hứa Bân, không ngờ mẹ anh lại tự mình can thiệp, đặ