
lên nữa.
Buổi tối khi ăn cơm, Hy Lôi nói chuyện sáng nay quên mang điện thoại mà cứ tưởng là bị mất trộm, mẹ chồng cố ý làm ra vẻ ấp úng rồi thần bí
nói:
- Buổi trưa còn có một người đàn ông gọi điện cho con!
Hứa Bân ngẩng đầu lên, nhìn Hy Lôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Hy Lôi ngơ ngác hỏi:
- Không nói là ai hả mẹ? Có thể là độc giả.
- Nói là bạn học của con. Là đàn ông. - Mẹ chồng lại nhắc lại.
Hứa Bân lập tức mở Nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động của Hy Lôi ra xem, mẹ chồng cũng ghé vào chỉ trỏ:
- Chính là cái số này này, mã vùng 021.
Hứa Bân chép miệng nói:
- Ôi trời, là số của Thượng Hải. Ai nhỉ?
- Em cũng không biết. - Mặc dù trên miệng Hy Lôi nói là không biết,
nhưng trong lòng thì đang âm thầm nghĩ lại một hình ảnh mơ hồ trong ký
ức. Nếu cô đoán không nhầm thì chắc là cậu bạn đại học tên Châu Cường
gọi tới. Hai người họ từng là một đôi đẹp đôi nhất trong mắt các bạn đại học, nhưng lại chỉ dừng lại ở mức giữa tình bạn và tình yêu. Châu Cường rụt rè mãi không chịu ngỏ lời, Hy Lôi thì trù trừ cũng không dám chủ
động. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ lặng lẽ chia tay nhau, theo đuổi
cuộc sống riêng của mình, Châu Cường thì đi Thượng Hải. Một thời gian
rất dài, hình ảnh Châu Cường hầu như đã biến mất khỏi trái tim Hy Lôi,
nếu nói rằng yêu thầm cũng là một hình thức yêu thì có thể coi Châu
Cường như mối tình đầu của cô.
Cú điện thoại bất ngờ này khiến trái tim Hy Lôi thoáng đập lỗi một nhịp.
Hứa Bân cảnh giác hỏi:
- Ai thế? - Sau đó lại quay sang hỏi mẹ mình. - Anh ta nói gì hả mẹ?
- Nói là tìm Diệp Hy Lôi, mẹ nói là nó không có nhà, thì hỏi mẹ là ai,
mẹ nói là mẹ của Hy Lôi, thế là cậu ta lập tức vui vẻ, chào mẹ bằng cô,
rồi dặn Hy Lôi về thì gọi điện lại cho cậu ta. Cuối cùng mẹ nói, mẹ là
mẹ chồng của Hy Lôi, cậu ta có vẻ không tin, rất kinh ngạc, hỏi Hy Lôi
cưới lúc nào? Sao lại cưới sớm thế? Cuối cùng mẹ cúp điện thoại đi.
Nghe lời kể của mẹ chồng, Hy Lôi hầu như có thể chắc chắn rằng đó chính là Châu Cường.
Còn Hứa Bân thì đã không kìm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng, cầm điện thoại lên, chỉ vào Hy Lôi hét:
- Ai hả? Rốt cuộc là ai?
- Làm sao mà em biết được là ai?
- Gọi đi, gọi đi!
Bố chồng bình thường vốn luôn là người đứng ra dàn hòa trong mọi
chuyện, giờ cũng chẳng nói năng gì, ăn cơm xong là đi vào thư phòng.
Hy Lôi thấy lòng dạ rối bời, cuối cùng nghĩ lại, dù sao mình với Châu
Cường cũng chẳng có gì, gọi thì gọi. Cô ấn số điện thoại, Hứa Bân và mẹ
chồng chăm chú ngồi cạnh lắng nghe.
Điện thoại đổ chuông. Thực sự là Châu Cường. Vẫn là giọng nói trầm trầm đầy sức hút ấy:
- Hy Lôi, cậu phải không?
- Là tớ, cậu là? - Hy Lôi đã nhận ra, nhưng trước mặt Hứa Bân và mẹ chồng, cô giả vờ như không biết.
- Là tớ đây, Châu Cường, cậu không nghe ra hả?
- Ồ! - Hy Lôi làm như bất ngờ. - Là cậu à? Cậu khỏe không, bạn cũ!
- Tớ khỏe, cậu thì sao?
- Tớ cũng ổn, làm việc ở một tạp chí.
Bên kia im lặng một lát, lại hỏi:
- Cậu kết hôn rồi à? Hôm nay người nhận điện thoại là ai thế? Cậu thực sự kết hôn rồi sao!
Hy Lôi làm ra vẻ thản nhiên:
- Đúng thế, người nhận điện thoại là mẹ chồng tớ!
Bên kia lại im lặng giây lát, nói:
- Chúc cậu hạnh phúc nhé!
- Cảm ơn!
Rồi cúp điện thoại.
Mặt mẹ chồng thoáng qua một nụ cười không dễ phát giác, nụ cười đắc ý như nắm được thóp của một ai đó.
Nội dung cuộc điện thoại bà nghe rõ không sót một chữ nào. Mặc dù không có gì bất thường, nhưng Hứa Bân có thể đoán chắc rằng trước đây Hy Lôi
từng có quan hệ tình cảm với người này. Trên bàn ăn, Hứa Bân cố kìm lại, không hề lên tiếng.
Lúc rửa bát, nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với con trai ngoài phòng khách:
- Sao con không quản lý nó, vừa nghe là đã thấy có vấn đề, nếu không
thì nghe thấy nó kết hôn rồi, việc gì phải kích động như thế. Con trai
mẹ ngốc quá, trước con, nó yêu ai chưa, có còn là gái trinh không, mẹ
nói cho con biết, con gái xinh đẹp thì thường rất tùy tiện trong chuyện
đó!
Hứa Bân suỵt một tiếng, ra hiệu bảo mẹ nói nhỏ thôi. Hai mẹ con lại thì thào cái gì đó, nhưng vì tiếng bé quá nên nghe không rõ.
2.
Buổi tối, Hứa Bân vào phòng nhưng không hề nổi giận. Hy Lôi đang nằm bò trên giường viết nhật ký. Hứa Bân cầm cái điện thoại để ở đầu giường,
nói:
- Từ ngày mai em đừng dùng điện thoại nữa.
- Sao lại thế?
- Anh sợ em bị người khác cướp mất. Anh sợ thằng nhãi đó lại gọi điện
thoại cho em, nhìn xem, vừa nãy lúc gọi điện thoại, mặt em đỏ bừng cả
lên, giống như một kẻ dâm đãng vậy.
Hy Lôi không nhịn được, nói to, ném quyển sách sang bên:
- Sao anh nói chuyện khó nghe thế! Ai dâm đãng, sao mà anh lưu manh thế!
- Nói đi, nó là ai, mối tình đầu? Người tình cũ? Anh vừa nghe đã biết quan hệ không bình thường.
- Hứa Bân, đừng như thế, cậu ấy thực sự chỉ là bạn đại học của em thôi, chẳng có gì cả.
- Em làm gì để chứng minh là hai người không có gì.
- Em nói không có là không có, phải chứng minh thế nào?
- Thế thì làm theo lời anh, từ ngày hôm nay không dùng di động nữa. Nếu mà không có gì thì chắc là không gọi điện thoại nữa đâu. Nếu mà có gì
thì chắ