
Tháng 6, trời trong xanh.
10 giờ sáng, Hứa Bân xuất hiện đúng giờ ở cổng chung cư nhà Hy Lôi. Cửa mở ra, Hứa Bân kinh ngạc, chiếc váy liền màu ngó sen ôm trọn thân hình
trẻ trung của Hy Lôi, làn da trắng như ngọc, đôi môi màu cánh sen và
chút phấn hồng trên má khiến cả người cô tràn đầy sức sống.
- Chuẩn bị xong chưa? - Hứa Bân bước vào phòng.
Hy Lôi điệu đà quay một vòng trước mặt anh:
- Đẹp không?
- Đẹp lắm! Em mặc gì cũng đẹp cả! - Hai người quen và yêu nhau đã một
năm nay, cuối cùng thì Hứa Bân cũng được đưa cô bạn gái xinh đẹp tới gặp bố mẹ mình, trên mặt anh không giấu nổi niềm vui sướng.
Hứa Bân tốt nghiệp Học viện Chính trị Pháp luật, còn Hy Lôi học khoa
Trung Văn trường Đại học Sư phạm, một năm trước, hai người quen nhau
trong một buổi giao lưu văn nghệ giữa hai trường. Hứa Bân vừa thấy Hy
Lôi, đã lập tức đứng sững lại như bị sét đánh, thế là anh bắt đầu gọi
điện thoại và nhắn tin liên tục, lúc này, Hy Lôi đang vò đầu bứt tai vì
tìm việc, làm gì có thời gian để ý tới một anh chàng Hứa Bân diện mạo
bình thường. Không lâu sau, cuối cùng Hy Lôi cũng tìm được một công việc vừa ý, làm biên tập cho một tạp chí phụ nữ rất nổi tiếng. Hôm đó tâm
trạng tốt, tin nhắn của Hứa Bân lại tới rất kịp thời: “Có thời gian
không, cùng ăn cơm nhé?”. Câu chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó. Sau khi
tiếp xúc với nhau, sự dịu dàng, khiêm nhường, tận tâm, chu đáo của Hứa
Bân đã dần dần khiến Hy Lôi rung động.
Cô gái thuê chung nhà với Hy Lôi tên là Mai Lạc ngái ngủ từ phòng bước ra, ngáp một cái dài rồi cười nói:
- Con dâu đến ngày ra mắt bố mẹ chồng rồi. Hy Lôi, cố lên!
Hy Lôi cười nói:
- Xì, cậu là con dâu thì có!
2.
Hy Lôi cùng Hứa Bân ra siêu thị mua một ít quà, gọi một chiếc taxi.
Taxi dừng lại ở khu chung cư cao cấp phồn hoa nhất trong thành phố. Nhà
anh ở tầng 11 nhà C.
Hứa Bân quên mang chìa khóa, mẹ anh ra mở cửa. Cuối cùng Hy Lôi cũng
gặp được mẹ của Hứa Bân, bà Phương Xảo Trân, một người phụ nữ không cao, hơi đen, hơi bé, không hề có được ngoại hình của những bà vợ quan, bà
chẳng khác gì những người phụ nữ của gia đình rất bình thường. Trái tim
lơ lửng nãy giờ của Hy Lôi được đặt xuống, miệng cười ngọt ngào:
- Con chào bác ạ!
Phương Xảo Trân cũng hiền hòa mỉm cười, bảo con trai đưa Hy Lôi vào
nhà. Người đàn ông trung niên đang đọc báo trong phòng khách chính là bố của Hứa Bân, Hứa Trường Thiên. Nghe Hứa Bân nói, bố anh giữ một chức vụ không to không nhỏ ở phòng nhân sự trong một doanh nghiệp nhà nước loại hình lớn, cũng có chút quyền lực, tính tình rất hiền hòa. Hy Lôi lên
tiếng chào rồi cùng Hứa Bân ngồi xuống salon, rồi cô đặt mấy túi hoa quả với đồ dinh dưỡng lên bàn. Mẹ Hứa Bân rót trà, bố anh rất hiền lành,
hỏi cô mấy câu đại loại như “Nhà con ở đâu? Bố mẹ khỏe không? Làm công
việc gì”. Hy Lôi trả lời từng câu một.
Nhà Hy Lôi ở thành phố C cách thành phố A không xa, một gia đình bình
thường, bố là bác sĩ ở bệnh viện, mẹ là giáo viên, có một cậu em trai
vẫn đang học đại học, hoàn cảnh gia đình đơn giản và trong sạch.
Mẹ Hứa Bân ngồi một bên, thi thoảng lại nhìn Hy Lôi thăm dò, ngồi một
lát rồi bà vào phòng bếp làm cơm. Hy Lôi và Hứa Bân thì ngồi lại nói
chuyện với bố anh. Một lúc sau, Hứa Bân cảm thấy chán nên kéo Hy Lôi
đứng dậy:
- Đi, anh đưa em đi tham quan nhà.
Lúc này Hy Lôi mới để ý thấy nhà anh rất rộng, 3 phòng ngủ, một phòng
khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, sàn lát gỗ, đồ dùng toàn kiểu
Trung Quốc, đơn giản mà mang hơi hướng hoài cổ. Phòng của bố mẹ anh ở
hướng đón mặt trời, trên tường có treo một bức ảnh cưới đã cũ, trông có
vẻ rất kỳ lạ. Bên cạnh là một phòng sách. Trong đó có rất nhiều sách
quản lý, có thể nhận ra đây là nơi mà bố anh thường lui tới. Phòng của
Hứa Bân thì ở hướng Bắc, trên tường treo rất nhiều ảnh của anh hồi còn
nhỏ, trên giá sách đặt những cuốn sách mà anh từng đọc hồi đại học. Hy
Lôi xem những cuốn sách đó và ảnh của Hứa Bân, Hứa Bân mở máy tính ra,
down một bộ phim về xem. Bỗng dưng trên màn hình xuất hiện một cảnh tình cảm rất mùi mẫn, anh nóng mặt, bất giác quay đầu lại nhìn Hy Lôi, Hy
Lôi thấy cảnh đó, nũng nịu cười mắng:
- Dê!
Hứa Bân bèn kéo Hy Lôi lại, hôn cô một cái. Cửa phòng chỉ khép hờ, Hy
Lôi không dám phát ra âm thanh, cố giẫy giụa để thoát khỏi anh. Đúng lúc đó mẹ anh ở ngoài gọi:
- Ăn cơm thôi! Hứa Bân, gọi Hy Lôi đi, rửa tay rồi ăn cơm!
Hy Lôi nghe thấy bà gọi mình là “Hy Lôi”, vừa thân thiết vừa quen thuộc, trong lòng thấy ấm áp hơn nhiều
Nhưng sự việc sau đó lại khiến Hy Lôi trở tay không kịp.
Hy Lôi đi rửa tay, ở phòng vệ sinh ngoài phòng khách, Hứa Bân thì vào
một phòng vệ sinh khác, mẹ anh nhanh chóng đi theo, giả vờ là nói chuyện với con trai, sau đó, rất bất ngờ, bà sờ bên dưới của anh một cái. Anh
không nổi giận, quay người đi ra, nhưng mặt đỏ bừng. Hy Lôi nhìn thấy
rất rõ, kinh ngạc tới mức lưỡi cứng đờ, hai mẹ con này đang làm gì thế,
thật là biến thái.
Trên bàn ăn, bố anh vẫn luôn giữ thái độ hiền hòa, tươi tỉnh, nhiệt
tình mời Hy Lôi ăn món này món khác. Mẹ Hứa Bân cũng rất nhiệt