
ho nhìn!” Tên ngốc tử này, gương mặt đã tuấn tú đến như vậy, lại còn
dám nhìn người như thế. Người biết còn nghĩ là tâm hắn tinh khiết như
trẻ sơ sinh, không biết được còn tưởng rằng là thiên hạ đệ nhất Hoa Hoa
Công Tử rồi.
Chi Tâm bị dọa sợ đến mức liên tục gãi tóc, nhưng
đi được một lát, chốc chốc cứ len lén liếc về phía sau. Đợi La Chẩn
chuyển mắt sang nhìn hắn, lại vội vã đời mắt đi.
Rồi cứ mãi như thế, len lén liếc, rồi lại len lén dời, vui vẻ không thôi.
Gã Ngốc tử này! La Chẩn lấy quạt che miệng, cố nén cười muốn đau bụng.
Hoàn Tố đi theo phía sau hai người, nhìn trên mặt tiểu thư nở nụ cười, tò mò lại không hiểu. Kể từ bốn năm trước sau khi chuyện kia phát sinh, đã
không từng thấy tiểu thư cười vui vẻ như thế? Ừm, công tử ngốc này, cũng rất khả ái nha.
Chợt, Chi Tâm quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa chạy
vừa quay đầu lại cẩn thận dặn dò, “Trân nhi đợi một chút, không cho đi
nha, chờ Chi Tâm.”
Hửm? La Chẩn khẽ nhăn mày liễu, nhìn hắn chạy đến bên cạnh một ngôi nhà hoang phế, có một chú chó con đang nằm úp sấp trước cửa, lập tức ngồi xổm xuống.
“…………… Bạn nói chủ nhân của
bạn đã đi rồi? ……………… Bọn họ tại sao không mang bạn đi theo? …………………Chân của bạn bị gãy? …………….. Vậy bạn cùng Chi Tâm trở về có được không?
Trong nhà Chi Tâm có thật là nhiều, thật là nhiều cẩu cẩu cùng miêu miêu ………..Tại sao không đi cùng Chi Tâm? ……..Bạn không phải nói bọn họ không trở lại nữa sao?………..”
La Chẩn khoanh tay, chiếc quạt khẽ tựa
vào cằm, mặc dù nghe không rõ tiếng nói, nhưng thấy bộ dáng hắn vừa gật
đầu, vừa cau mày, vừa khoát tay, vừa khổ não không thôi, môi lại bất
chợt nở một nụ cười, tên ngốc này…
Một hồi lâu, mới thấy Chi Tâm chậm rãi đứng dậy, từ từ đi trở về, mặt có vẻ không vui.
“Thế nào?”
“Bạn ấy không chịu đi cùng Chi Tâm rồi, bạn ấy nói bạn đang đợi chủ nhân của bạn trở lại mang bạn ấy đi, bạn ấy nói tiểu chủ nhân của bạn thích bạn
nhất, nhất định sẽ mang bạn đi. Nhưng bạn cũng biết, chủ nhân của bạn
dời đến nơi thật là xa thật là xa, sẽ không bao giờ trở lại….. Hu hu
hu…… Bạn ấy không đi cùng Chi Tâm, bạn ấy sẽ đói chết nha…… Hu hu hu,
bạn ấy thật đáng thương….”
Đợi đã, đợi đã. La Chẩn cầm quạt nâng chiếc cằm hoàn mỹ đến mức làm cho nàng phải ghen tị, đôi mắt đẹp nhìn
thẳng vào đôi mắt to tròn nước mắt lưng tròng của hắn. “Ngươi nói ‘bạn’, là chỉ con chó kia?”
“Ừ, bạn ấy tên là A Hắc. Bạn nói tiểu chủ
nhân của bạn nhất định sẽ trở lại tìm bạn, nhưng bạn lại biết, tiểu chủ
nhânkhông về được…. Trân nhi, làm sao bây giờ đây? Bạn ấy không chịu đi
cùng Chi Tâm…”
Đợi đã, đợi đã, đợi đã. La Chẩn nặn ra một nụ
cười ngọt ngào lộ lúm đồng tiền, “Chi Tâm, ngươi xác định ngươi nói là
con Đại cẩu màu đen đó?”
“Đúng, đúng, bạn ấy tên là A Hắc, bạn ấy nói tiểu chủ nhân….”
“Dừng lại!” La Chẩn mở cây quạt ra, che lại hai cánh môi mọng muốn lặp lại
những câu nói vừa rồi. “Có hai phương pháp, muốn nghe hay không?”
Chi Tâm nhếch miệng mừng rỡ, “Thật? Trân nhi thật lợi hại, nói mau, nói mau, nói mau, nói mau….”
La Chẩn giả vờ hung dữ nói: “Nói một lần là đủ rồi, ngươi dám lặp lại từ
‘nói mau’ một lần nữa, ta sẽ không kết bạn với ngươi luôn!”
“Á.” Đôi môi đỏ mọng lúc này mím lại thật chặt, mắt to chơm chớp, lông mi
thật dài run rẩy không thôi, hình dáng so với chú chó con nằm ở cạnh cửa còn đáng thương hơn, lại càng dễ thương hơn rất nhiều.
“Phương
pháp thứ nhất, ngươi phân phó gia nhân trong nhà mỗi ngày đem thức ăn
đến đây cho con chó này, như vậy, nó sẽ không bị đói chết.”
“Ừ.” – Đôi môi đỏ mọng vẫn mím lại thật chặt, nhưng đôi mắt đen bóng giống
như đang nói: “Cách thứ hai, cách thứ hai, cách thứ hai…”
“Thứ hai, ngươi ôm nó trở về… Nó không đồng ý sao?”
“Ừ.” – Mái tóc đen dài như suối nước không ngừng dao động, đầu gật thật
mạnh, thật mạnh. Bên trong mắt lại như đang nói: “Trân nhi thật là lợi
hại, thật là lợi hại, thật là lợi hại….”
Làm ơn đi, đây là tự
ngươi nói mới vừa rồi mà, ngốc thật. La Chẩn nén cười. “Ngươi ôm nó đi,
nói cho nó biết, ngươi sẽ vẽ lại một bảng hiệu lại ở nơi này nói cho
tiểu chủ nhân nó biết nó đang ở đâu, một khi tiểu chủ nhân trở lại, sẽ
biết chỗ để dẫn nó về…”
Trời ạ! Tiểu nha đầu Hoàn Tố ngửa mặt nhìn trời:
Đây là Đại tiểu thư khôn khéo thông tuệ của mình đây sao? Tại sao lại nghe theo lời nói ngốc nghếch của vị công tử khờ dại này? Chuyện này nếu để cho lão gia
phu nhân cùng nhị vị tiểu thư nhìn thấy, sợ là phải đồng loạt té xỉu
thôi?
“Đúng nha, Trân nhi thật thông minh, Trân nhi thật
thôngminh nha…” Đôi môi đỏ mọng đột nhiên mím lại thật chặt, ngưng bặt,
dưới ánh mắt nghiêm túc trong veo của La Chẩn, chỉ đành phải dùng mắt để biểu lộ lời nói tận đáy lòng mà không thể thốt thành lời. Rồi quay đầu
chạy về trước cửa kia cúi người, “A Hắc, Trân nhi thật thông minh nha…”
Kết quả, trên đường phố Vạn Uyển Thành, xuất hiện một cảnh tượng thật lạ lùng:
Một thiếu niên xinh đẹp mặc y phục rực rỡ sang trọng, ôm một chú chó bẩn
thỉu bị thương ở chân mặt mày hớn hở xoải chân đi về phía trước. Một vị
thư sinh mặc y phục màu trắng thanh lệ khẽ lay