
hi Tâm cũng
buồn thật là buồn, Chi Tâm không muốn Chi Hành đi, không muốn Chi Hành
đi đâu… Hu hu hu…
“Được rồi, đại ca, huynh đừng khóc mà, huynh yên tâm, Chi Hành sẽ không bỏ huynh lại một mình…”
Lúc này Lương Nhị công tử Lương Chi Hành cho là, đại ca tính nết như trẻ sơ sinh cần hắn dùng cả đời thủ hộ. Không biết rằng, chốn U Minh vốn đã
sếp đặt sẵn, vì duyên số của mỗi người, và người bảo vệ Lương Chi Tâm,
đã đến gần…
***
“Lương Chi Tâm, muốn cùng ta làm bằng hữu không?”
“Muốn muốn, Chi Tâm rất muốn rất muốn!”
“Ngươi có biết, bằng hữu là làm thế nào không?”
“Biết, biết, biết, tựa như Chi Hành đối với Chi Tâm…”
“… Ngu ngốc.” Người kia lầu bầu trong lòng. “Bằng hữu phải chia sẻ tiền bạc, nghe nói qua chưa?”
“Chia sẻ tiền bạc? Là cái gì?”
“Là tiền của ngươi chính là tiền của ta, mọi người thật cao hứng làm bằng
hữu, thật cao hứng cùng nhau tiêu tiền uống rượu, có được hay không?”
“Được, được, được, Chi Tâm muốn cùng ngươi thật cao hứng làm bằng hữu, thật cao hứng cùng nhau tốn tiền uống rượu.”
“Vậy còn không đưa ra!”
“Đưa ra? Đưa cái gì?”
“…Túi tiền!” Tên ngu ngốc này, thằng ngu!
“Túi tiền? A…”
Chi Tâm đưa tay vào bên trong túi, lấy ra túi bằng gấm. “Đây là Chi Hành
cho Chi Tâm hôm nay, Phạm Phạm có dặn Chi Tâm không được để người khác
nhìn thấy…”
“Ngươi đưa đây đii… A, ngươi làm gì?” Mắt thấy túi
tiền sắp tới tay bị tay người thứ ba đoạt đi, khuôn mặt tham lam muốn
chảy nước miếng chuyển sang giận dữ, “Ngươi…”
Vốn nghĩ rằng mọi
việc không thể chỉ lấy mặt ngoài định luận. Hàng Hạ quốc này nổi tiếng
là quốc gia phong nhã nổi tiếng gần xa, tại con hẻm nhỏ vắng vẻ này, lại cũng không thiếu thủ đoạn lừa gạt sao?
Ngón tay trắng thuần của La Chẩn thưởng thức thủ công tinh xảo của túi gấm, “Vị nhân huynh này,
hiện tại hắn thuộc bổn công tử bảo bọc trông nom, nếu muốn tìm kim chủ,
xin hãy đi nơi khác.”
Vị kia cho là hôm nay sẽ lừa được túi tiền nặng trịch từ tay vị công tử ngốc nghếch này, nên đâu chịu bỏ qua?
“Tiểu tử ngu ngốc này, đã được bổn đại gia coi trọng, nếu ngươi muốn ăn
một mình…”
Bên cạnh chợt có người tức giận kêu to, “Chi Tâm
không phải ngu ngốc, Chi Hành đã nói, Chi Tâm không phải ngu ngốc! Chi
Hành nói, bạn tốt sẽ không nói Chi Tâm ngu ngốc.”
“Ngươi là tên
ngây ngô ngu si, ngươi tưởng bổn đại gia thật sự muốn làm bằng hữu cùng
kẻ ngu sao? Ngươi tưởng rằng bổn đại gia có não heo giống như ngươi
sao…”
“Vị nhân huynh này.” La Chẩn mở chiết phiến trong tay ra,
đem nước miếng của người này, cùng gương mặt đầy nước mắt kia tách ra.
“Ngươi nhìn bên kia, Lương Nhị công tử tới rồi kìa, ngươi xác định ngươi muốn ở chỗ này dây dưa sao?”
Lương Nhị công tử? Vị kia y thuật
rất cao, quả đấm rất cứng, công tử mặt lạnh? Người nọ không kịp quay đầu xác định, trợn mắt nhìn La Chẩn phá nát tài lộ của hắn một lần nữa, co
chân bỏ chạy.
“Tiểu… Công tử, nô tài đi giáo huấn hắn một trận
nhé?” Hoàn Tố bình sinh chán ghét nhất là những tên ỷ thế hiếp người như thế, phẫn nộ hỏi chủ tử.
La Chẩn khoát tay, “Ngươi đang tha hương, ít gây chuyện đi.”
“Hừ, tiện nghi cho hắn, những loại người thế này, nên đánh cho thành đầu heo, sau đó đem hầm cho rục xương!”
La Chẩn cười, vừa định khuyên giải nha đầu tính tình như lửa của mình, tay áo chợt bị người khẽ động.
Hửm? Nàng đưa mắt liếc nhìn, dọc theo góc tay áo lay động, là một bàn tay
trắng như ngọc, chậm rãi di chuyển lên trên một chút, ừm… Y phục thủ
công thuộc hàng thượng đẳng, đường may sắc sảo… Chỗ hoa văn này đúng ra
không nên chọn màu đỏ thắm này… Ừm, gương mặt này, xinh đẹp đây… Mặt?
“Cái đó…” Chủ nhân của gương mặt, mở to đôi mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Hi hi, ngươi thật là đẹp nha…”
Bị một người xinh đẹp hơn mình rất nhiều lại khen mình đẹp tựa hồ là một
chuyện đáng giá mừng rỡ đây, “Ngươi, cũng rất đẹp.” Đâu chỉ ‘Đẹp mắt’,
gương mặt này, thân hình này, phải nói là họa thủy thì đúng hơn.
Tóc như nước chảy, tóc mai được cắt tỉa khéo léo, mày đen như mực, mắt sáng tựa như ngọc quý, mũi cao thẳng, cằm đầy đặn, cả người tựa như được
điêu khắc ra từ ngọc quý, trong sáng rực rỡ.
Lương gia đại công tử, tuy ngốc nhưng rất xinh đẹp động lòng người.
Nhưng, vì sao từ miệng của dân chúng trong cả Vạn Uyển Thành này, chỉ lưu
truyền vẻ si ngốc của hắn, mà không nhắc gì đến vẻ tuấn tú hiếm có này?
Chẳng lẽ khát vọng của mọi người đối với xinh đẹp không thể bù đắp cho
sự thiếu sót trời ban kia ư?
“Hi hi, Chi Tâm trước kia chưa từng gặp qua ngươi nha.”
Nếu hắn không lên tiếng, cũng sẽ không ai đem tuyệt phẩm như vậy xếp loại
với sự “Si ngốc”. Nhưng chỉ cười một tiếng, đã thể hiện rõ sự bất đồng
so với người khác. Một thiếu niên thân cao thước tám bình thường, ai lại có thể có nụ cười tinh khiết ngây thơ như thế chứ? Một khi phát ra
tiếng nói, càng thêm rõ ràng, làm sao có chất giọng thánh khiết như ngọc không lẫn chút tạp chất nào như thế chứ?
7
“Đúng vậy,
ta cũng chưa từng thấy ngươi.” La Chẩn nở nụ cười đáp lại, đưa túi tiền
trong tay trả về trong tay hắn. “Ngươi hãy nhớ, túi tiền của mình, không thể tùy tiện g