
mua thuốc bí mật gì đó trong giang hồ, lén cho uống từng ngày từng
tháng, muốn cướp đi một luồng linh hồn của vị tiểu thiếp xinh đẹp.
Cũng có những văn nhân thi sĩ vui mừng dựa vào đó ghi lại “tình thơ oán từ”
than thở một tiếng từ xưa đa tình không hận, hát một khúc một thế hệ
hồng nhan thế mà đột nhiên rời đi, Tấn Vương phong lưu vì tình mà héo
gầy thất chí…
Những lời này đồn đại truyền miệng hoài không dứt, lộ vẻ phấn khích vô cùng, mà La gia tỷ muội đã từng gặp qua “nguyên
bản” Phạm Dĩnh ở Hàng Hạ quốc thì đương nhiên là nghe xong che miệng
cười lớn, còn thấy cảm phục trưởng tỷ nhà mình nghĩ xa lo dài, đem một
vị mỹ nhận tuyệt sắc có tuyệt kỹ trong người đến đây mới dễ dàng hóa
giải được sự uy hiếp của Tấn Vương vốn dĩ có thể trở thành họa lớn của
La gia.
Các nàng suốt đường cười đùa ầm ỹ quay về phủ đệ, vào
phòng khách đã thấy sắc mặt Nhị Hoàng tử rõ ràng xanh mét đang ngồi bên
trong.
“Vô Thụ, ngươi đã đến rồi!” Bởi vì những ngày gần đây hắn vội vàng tiếp đãi sứ giả nước khác nên hai người có một đoạn thời gian
dài không gặp nhau, La Khởi vui sướng chào đón trước, thế nhưng bước
chân lại bị ánh mắt sắc bén của người trong lòng phóng tới hù cho ngập
ngừng, “… Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng lại không biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngọc Vô Thụ lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt
nhỏ nhắn đang bày ra lúm đồng tiền xinh đẹp chứng tỏ sự vui vẻ, “Nàng
vừa từ bên ngoài trở về, ai cũng đều đàm luận chuyện này, thế mà nàng
lại không biết chuyện gì xảy ra sao?”
La Khởi ban đầu giật mình, nhưng rồi đôi mắt phát lạnh, “Nhị tỷ.” Ngọc Vô Thụ vừa mới mở miệng, La Khởi đã biết hắn nói chuyện gì.
Kỳ quái, chẳng lẽ hai người lại ăn ý hiểu lẫn nhau tốt đến mức như vậy
sao? Hay là trước giờ vốn dĩ Phạm Dĩnh vẫn là một cái gai chưa thật
triệt để được nhổ bỏ giữa hai người, chỉ đợi có thời cơ liền nhô ra phá
rộng hơn hố ngăn cách giữa bọn họ?
“Ngọc Vô Thụ, ngươi nói đủ
chưa?” vẻ giận dữ nhuộm đầy má phấn lúm đồng tiền của La Khởi, thanh âm
mềm nhẹ chứa hàn ý nghiêm nghị, “Ngươi dựa vào cái gì mà oan uổng cắt
đứt tâm tình người khác? Ngươi lại dựa vào cái gì mà chỉ trích ta? Từ
đâu mà ngươi nhìn thấy rằng ta chuyện trò vui vẻ bởi thấy Phạm Dĩnh chết đi?”
Ngọc Vô Thụ nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình đúng là có
gắp lửa bỏ tay người thật, chần chừ một chút, vừa mới định mở miệng xin
lỗi thì đã nghe La Khởi nói tiếp:
“Ngươi đã nói đến việc này,
chúng ta cũng không ngại làm rõ. Ngươi tâm tình buồn rầu hấp tấp đến tìm ta tâm sự, là vì muốn dựa dẫm vào ta để có được sự an ủi cho tâm hồn
bình yên chứ gì? Bởi vì ngươi đau lòng do Phạm Dĩnh chết đi, ngươi hy
vọng ta đây là vị hôn thê có thể mềm giọng an ủi tâm tình hiện đang đứt
ruột đứt gan vì một nữ nhân khác của ngươi, đúng không?”
Đến lúc này, càng kích động lửa giận trong tim Nhị Hoàng tử bùng lên, “Nàng ấy
đã chết, nàng không nhắc đến nàng ấy bằng một giọng tôn trọng được sao?
Đối với người đã chết nàng còn so đo chuyện ghen tuông năm xưa thì có ý
nghĩa gì?”
“Nàng ấy đã qua đời, nhưng ta còn sống, mà miễn còn
sống thì còn một số việc liền muốn so đo. Hay là, ngươi tình nguyện
người chết chính là ta?”
“Khởi nhi!” sắc mẳt Ngọc Vô Thụ thay đổi hết xanh lại trắng, nghiến răng nói, “Nàng nói những lời vô liêm sỉ gì vậy?”
Vô liêm sỉ? Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người nào mắng như thế, nên Tam
tiểu thư lúc này muốn khóc, nhưng vẫn cố chấp trợn đôi mắt hạnh lên,
“Như thế nào mới gọi là không vô liêm sỉ? Ca lên múa lên để làm ngươi
vui vẻ? Hay là cùng ngươi đánh đàn luận thơ?”
Ngọc Vô Thụ càng tức giận đến khó thở, “Nàng… Nàng…”
“Ngươi đau lòng đứt ruột vì giai nhân hương tan ngọc nát thì ngươi cứ tìm một
xó xỉnh nào đó mà khóc rống một hồi đi, tới tìm ta để trút giận làm gì?
La gia chúng ta người nào được nuôi lớn để làm chỗ cho Nhị Hoàng tử trút giận vậy?”
“Ngươi… Ngươi… ngươi… ngươi là vị hôn thê của ta!”
Hắn “Ngươi” nửa ngày mới rống ra được một câu này, nhưng dùng lời này để trả lời cho câu chất vấn của Tam tiểu thư không khỏi làm cho người ta
liên tưởng so sánh ngay là quá mức vô lý rồi.
Mặt La Khởi biến
sắc, “Đừng nói danh phận vị hôn thê của ta còn chưa được Hoàng gia của
ngươi thừa nhận, mà cho dù thật sự là vị hôn thê của ngươi thì cũng
không phải là công cụ trút giận của ngươi!”
“Này…” Sao càng nói thì càng rối thế này? “Ngươi có thể nói vào điểm chính không? Chúng ta đâu phải muốn nói cái này?”
“Không phải thật.” La Khởi cười lạnh, quả quyết nói, “Chúng ta lúc nãy muốn
nói cho rõ ràng là chuyện ngươi có cảm tình đối với Phạm Dĩnh. Vậy giờ
mời nói cho rõ ràng, ở trong lòng ngươi, nàng ta rốt cuộc chiếm vị trí
gì? Đừng lấy cái chết của nàng ấy làm lý do, người đã chết tất nhiên là
đã chết, người còn sống thì vẫn còn muốn sống tiếp, không phải sao?”
“Tốt!” Nỗi tức giận của Ngọc Vô Thụ bị tiểu nữ tử này đẩy lên đến cực hạn, cơn tức vòng quanh não chuyển đi không được, “Nếu ngươi nhất định muốn nghe thì ta liền nói cho ngươi biết, ta đối với nàng ấy chính xác là có một
tia động tâm. Ta thật may mắn là đ