Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329870

Bình chọn: 7.5.00/10/987 lượt.

Vân vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Mắt thấy mấy nha đầu xúm lại, mà nha hoàn đi theo mình cũng thối lui, Ngụy

Thiền mới biết mình thật là người thân cô thế cô, trượng phu mềm yếu sợ

phiền phức không dám nói gì, con trai trưởng thành nghiễm nhiên hướng

người ngoài, không nhịn được bi ai than, “Các ngươi… các ngươi cậy mạnh

ăn hiếp người… Chi Hành, ngươi bất hiếu, chẳng lẽ đệ đệ, muội muội

ngươi, ngươi cũng không quản sống chết ư, hai đứa nó mới thực sự là

người thân của ngươi đó…”

“Lão gia, phu nhân, Nhị phu nhân, Đại

thiếu gia, Nhị thiếu gia, Thiếu phu nhân nói Nhị phu nhân nghĩ nàng hại

Chi Tri thiếu gia cùng Chi Nguyện tiểu thư, thiếu phu nhân muốn mời mọi

người vào bên trong, nói rõ mọi chuyện. Thiếu phu nhân đang trong cữ,

nên nếu tâm tình không thoải mái, thì cũng khó mà nghỉ ngơi được.” Phinh Nhi ra cửa nói.

Lương Đức nhìn phu nhân, Vương Vân gật đầu,

“Cũng tốt, Chẩn nhi đứa nhỏ này làm việc gì cũng chu đáo. Đệ muội, vào

trong phòng nói thôi, bất quá, nếu ngươi giống như những người đàn bà

chanh chua cao giọng kinh động Chẩn nhi cùng Bảo Nhi, ta sẽ không tha

cho ngươi.”

“Cha, mẹ, xin nghe chẩn Nhi nói, Chẩn Nhi không hề giam giữ Chi Tri cùng Chi Nguyện. Hành vi của bọn họ mặc dù đáng ghét, nhưng, bởi vì trời

xanh bảo hộ Bảo Nhi, để cho hắn bình an ra đời, Chẩn Nhi rất vui, Chi

Tâm cũng đừng so đo nữa.” – La chẩn dựa vào giường, thân khoác áo lông

cừu, đầu choàng khăn che kín, tay cầm bình ủ ấm, chậm rãi nói.

“Ngươi lại dám nói ngươi không giam, ngươi không bắt, vậy Chi Tri…” bị Vương

Vân liếc mắt dò hỏi, Ngụy Thiền tuy là không cam tâm, nhưng đang ở thế

yếu, nên đành nhỏ giọng nói, “…Chi Tri cùng chi Nguyện không thấy đâu,

hai đứa nhỏ đi nơi nào?”

La Chẩn cười một tiếng, “Thẩm thẩm vì sao khẳng định là cháu bắt bọn họ?”

“Ngươi cho rằng hai đứa nó hại ngươi sinh non!”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Không phải!” Lần này, Ngụy Thiền đã sớm có chuẩn bị, liền nói, “Tiểu hài tử

bướng bỉnh, gây sự cãi nhau, vốn là chuyện thường, mắc bẫy của ngươi là

ngoài ý muốn, hai đứa nó vẫn còn trẻ con, nên không biết thân thể của

ngươi không thể đụng vào. Mặc dù chúng nó hành động lỗ mãng như thế rất

đáng trách, nhưng ngươi cố ý vu oan cho hai đứa con nít chúng nó như

vậy, nhất định không thể!”

“Nhưng, cháu dâu lúc bị đẩy ngã, thần trí rất tỉnh táo, mấy lời hai đứa nói cháu đều nghe rõ, chuyện cũng mới xảy ra, vẫn còn nhớ rõ, thẩm có cần cháu dâu thuật lại một lần hay

không?”

Ngụy Thiền lanh nhạt nói: “Lời ngươi nói, tất nhiên bất

lợi đối với con ta, giờ ngươi dù có nói lại, ai dám chắc những lời đó

không phải do ngươi bịa ra?”

“Chính là bọn họ cố ý hại nương tử, bọn họ nghe lời thẩm thẩm, cố ý đụng vào người nương tử!” Chi Tâm đứng

lên, vẻ mặt hắn mọi người chưa từng thấy trước đây, đầy giận giữ nhưng

vẫn vô cùng anh tuấn, “Thẩm thẩm, lần sau thẩm còn dám hại nương tử, chi Tâm sẽ giam cả thẩm cùng một chỗ với bọn họ!”

“Ngươi….”

“Chi Tâm?” / “Tướng công?” / “Đại ca?”

Mấy tiếng kêu lên, cùng lúc phát ra từ miệng nhiều người.

La Chẩn ngắm tướng công nhà mình, “Chàng nói là chàng bắt Chi Tri cùng Chi Nguyện?” Nàng cho là nha đầu của mình vì tức giận quá mới âm thầm động

tay chân nhưng…. Như thế nào là hắn? Có điều nàng hiểu, nếu hắn nói là

hắn thì chắc chắn là hắn.

“Ừ, là Chi Tâm bắt bọn họ!” Chi Tâm

gật đầu, hai tay vò đầu nghĩ: tiếp theo, nên làm cái gì đây? Đúng, Phạm

Phạm nói… “Phạm Phạm, ngày đó hai người bọn họ nói gì, ngươi nhắc lại

đi!”

Phạm Trình sờ sờ lỗ mũi, há mồm:

“Chi Tri, ngươi đừng chạy!

Đuổi theo ta, theo đuổi ta!

…… Các ngươi… Lại dám……

Ta…… Chúng ta…… Ngươi…. Mẹ của chúng ta…… Chi Nguyện, chúng ta có phải đẩy nàng ta nữa không?!

Ngươi đẩy đi!

Ngươi đẩy đi!

…… Ta xem các ngươi ai dám!

Ngươi đi!

Ngươi đi!

Ngươi đẩy đi, nếu không về nhà mẹ sẽ mắng chúng ta vô dụng, chờ lâu như vậy, thật vất vả mới thấy nàng ta đi một mình……. A?

…….”

Người đang mở miệng nói là Phạm Trình, nhưng qua lời hắn nói, qua vẻ mặt của

hắn, mọi người không khó nhìn ra tình hình lúc đó thế nào, là ai nói gì. Giống như mang khung cảnh lúc đó chiếu lại cho mọi người xem, rõ mồn

một trước mắt.

Lương Chi Hành trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, nếu trước mắt không phải là mẫu thân mình, nếu không phải…

Lương Đức râu tóc rung động, mở to mắt, “Lão Nhị, ngươi là độc phụ!”

Độc phụ? Lương đại lão gia thiện lương thuần hậu phải nói lời này, có thể tưởng tượng lão gia đã tức giận tới cực điểm.

Vương Vân đột nhiên đứng lên, khiến tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, vô cùng kinh ngạc……

Bốp! — Chính là âm thanh Vương Vân bạt tai Ngụy Thiền mà ra.

“Muội tốt nhất nên để Chẩn Nhi cùng Bảo Nhi bình an vô sự, nếu không, ta nhất định lấy tư cách trưởng tẩu đuổi muội ra khỏi đại môn Lương gia!”

“Tẩu tại sao?” Ngụy Thiền bị đánh không hoàn thủ, nhưng vừa dậm chân bước

lên trước, đã bị người ngăn lại. Mà người ngăn bà ta, lại chính là con

trai ruột.

“Ta là Đại phu nhân Lương gia, với địa vị của muội

giờ này ngày này, muội nên nhớ toàn bộ cuộc sống của muội đều phụ thuộc

vào phòng l


Polaroid