Disneyland 1972 Love the old s
Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324315

Bình chọn: 8.00/10/431 lượt.

ên tinh tế nhấm nháp, cảm nhận mùi hương giữ lại qua kẽ răng,

cả người cảm thấy thích thú. Cô dựa lưng vào thân cây đằng sau, nhắm mắt lại. Gió nhẹ thổi xen lẫn hương hoa tạt vào gò má cô.

Trong sân

thỉnh thoảng có con bướm, chuồn chuồn đậu trên cây hoa quế. Tường bị bao phủ bởi những dàn hoa bìm bịp, rất nhiều nhánh cây dài ló ra tận ngoài

tường.

Cố Thiên Nhân thu lại ánh mắt, cuối cùng dừng trên mặt cô.

Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nếu giờ khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại thì cuộc đời anh đã không còn gì để tiếc nuối.

Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, thời khắc Khương Hiểu Nhiên mở mắt ra, tất cả mọi thứ lại quay trở về hiện thực.

“Đi thôi”. Cố Thiên Nhân đứng dậy.

Khương Hiểu Nhiên dịu mắt, “Đi đâu?”.

“Về thành phố B”.

“Vé máy bay còn chưa mua”.

“Anh đã đặt rồi”.

“Bao nhiêu tiền? Em trả cho anh”.

“Vừa hay anh là khách VIP của hãng hàng không này, tích lũy được chặng đường nhất định nên có nhiều ưu đãi, vé của em được tặng kèm”.

Khương Hiểu Nhiên thầm nghĩ, đúng là kẻ có tiền mà! Ở khách sạn miễn phí, đến vé máy bay cũng được miễn phí.

Nhưng có điều cô đã chịu quá nhiều ân huệ của anh, trong lòng cảm thấy không

được tự nhiên. Bằng không khi nào tặng anh một món quà, coi như đáp lễ

đi! Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng khi

lên máy bay, ngồi cạnh anh mới cảm thấy một món quà cũng không đủ.

Khoang hạng nhất, đúng thật là khoang hạng nhất! Chưa từng ngồi lần nào, mới chỉ nghe nói qua, giá vé rất là xa xỉ!!

Khương Hiểu Nhiên nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, đúng là cách biệt một trời một vực với khoang hạng thường.

Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp tươi cười đứng trước mặt họ, “Tiên sinh, mời anh uống nước trái cây”.

Cố Thiên Nhân gật đầu ý bảo cô ấy để xuống, “Hiểu Nhiên, em uống đi”.

Khương Hiểu Nhiên mỉm cười cầm lên, thầm nghĩ, sao anh ấy nhìn ra cô muốn uống nước này, thật sự lợi hại!

Khoảng một giờ sau máy bay hạ cánh.

Trở về sau mấy ngày xa nhà, trong lòng Khương Hiểu Nhiên rất vui vẻ thoải

mái, về nhà cảm giác thật tuyệt! Cố Thiên Nhân cúi đầu nhìn cô, nụ cười

rạng rỡ hiện lên miệng cô làm lòng anh thật ấm áp, khóe miệng anh không

khỏi nhếch lên.

Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của anh, miệng lại nở nụ cười ngọt ngào.

Đi đến cuối hàng lang trên sân bay mới nhìn thấy Tiếu Dương đang đứng ở đầu bên kia, sắc mặt rất khó coi.

Khương Hiểu Nhiên giật mình, trong lòng thoáng chút bất an, anh ấy có lẽ hiểu

lầm. Vội bước nhanh đến trước mặt anh, “Tiếu Dương, sao anh lại ở đây?”.

“Em ước gì anh không đến phải không?”. Tiếu Dương cười lạnh.

Khương Hiểu Nhiên hít sâu, thấp giọng nói, “Về nhà em sẽ giải thích với anh”.

Cố Thiên Nhân cũng đi đến trước mặt họ, đặt một gói to lên tay Khương Hiểu Nhiên, “Hiểu Nhiên, em quên không cầm cái này”.

Khương Hiểu Nhiên xấu hổ nhận lấy, lúc này mới nhớ ở thành phố S đã mua ít đồ mang về làm quà cho mọi người.

“Anh đi trước”. Cố Thiên Nhân gật đầu bước đi.

Tiếu Dương bước đến bãi đỗ xe, không nói câu nào. Khương Hiểu Nhiên đeo trên vai một chiếc túi, trong tay xách đầy đồ lỉnh khỉnh, giống như nàng dâu nhỏ vất vả lẽo đẽo theo sau mẹ chồng.

Chờ Tiếu Dương ngồi lên xe, Khương Hiểu Nhiên mới ngại ngùng ngồi bên vị trí cạnh anh.

Xe không đi về hướng nhà cô mà đến khu biệt thự trước kia họ sống.

“Sao lại đến đây? Không đưa em về nhà sao?”. Khương Hiểu Nhiên có chút bất an.

“Nơi này chẳng lẽ không phải là nhà em?”.

Vào nhà, Tiếu Dương quét mắt qua cô một cái nhưng không nói gì, trái lại còn an vị ngồi lên ghế sofa.

Khương Hiểu Nhiên thầm nghĩ, cô cũng không phải người làm gì mờ ám, sao lại có cảm giác giống như bị bắt gian vậy? Trên đường đi phải dè dặt cẩn

trọng, phải nhìn mặt người ta vui vẻ mà nói cười, nhìn người ta bực tức

thì phải chống đỡ.

Nhưng nghĩ đến hai người sắp kết hôn, thôi quên đi, vẫn nên nhún nhường một chút, không để tổn thất điều gì đáng tiếc.

“Tiếu Dương, thực sự em và Cố Thiên Nhân chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, không có chuyện gì đâu, anh đừng đa nghi quá đáng thế”.

Tiếu Dương cười lạnh, “Trùng hợp vậy sao, sao mỗi lần em và anh ta đi với

nhau cũng đều là ngẫu nhiên gặp mặt thế, hai người đúng là có duyên

đấy”.

“Sao anh có thể nói như vậy được, lòng dạ thật nhỏ nhen”. Khương Hiểu Nhiên không vui vẻ nói.

“Phải, lòng dạ anh hẹp hòi như vậy đấy, mắt anh không thể chịu được dù chỉ là một hạt cát”. Tiếu Dương tức giận cãi lại cô,

Khương Hiểu Nhiên thấy bộ dạng khó chịu của anh, nghĩ lại vẫn nên giải thích

rõ ràng cho anh hiểu, “Tiếu Dương, lúc em đến thành phố S thì gặp được

anh ấy trên máy bay. Sau đó cùng anh ấy đến nhà ông bà ngoại của anh ấy. Em vốn định trở về sớm nhưng, Thiên Nhân, chị của anh ấy mất rồi, tâm

tình anh ấy không tốt nên em ở lại hàn huyên nói chuyện với anh ấy. Sau

đó anh ấy mua vé máy bay em và anh ấy cùng trở về. Thật sự không có

chuyện gì. Tiếu Dương em và anh sắp kết hôn rồi, anh phải tin tưởng em”.

“Lúc đi em ngồi khoang hạng thường, sao có thể gặp anh ta? Chẳng lẽ Cố tiên

sinh cũng ngồi khoang hạng thường sao, lại còn trùng hợp ngồi ngay cạnh