
cô không còn gặp nguy hiểm nữa nên anh sắp xếp xong
xuôi rồi trở về quân khu.
Nói
thật sau khi tiễn Phương Chấn Đông đi Hàn Dẫn Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu
không cô cũng không biết giới thiệu với cậu mợ như thế nào nữa.
Hình
như mọi phụ nữ đều yếu ớt, ngày hôm qua Phương Chấn Đông như một đấng cứu thế
đến làm cô bất giác dựa vào anh, tin cậy anh. Hiện tại muốn phủi sạch quan hệ
có vẻ như có chút dối trá. Hơn nữa cô không cho rằng người đàn ông kia sẽ để
vậy.
Nghĩ
đến đây cô không khỏi nhăn nhăn đôi mày thanh tú một cái rồi lắc đầu. Hiện tại
qua ngày nào biết ngày đó, có chuyện gì thì sau này hãy nói.
"Dẫn
Tố, mợ nghe y tá trưởng nói tối hôm qua có một quân nhân rất đẹp trai và khí
phách tới, là gì của con vậy”
Mợ tò
mò hỏi cô. Vì bệnh của bà ngoại nên cậu mợ định thuê một nhà nhỏ trú chân, hai
người đến trung tâm giúp việc gần đó đăng ký, kiếm chút tiền. Mặc dù tiền không
nhều lắm nhưng thời gian tự do cũng không làm trễ nải việc chăm sóc người bệnh.
Sáng
sớm hôm nay, mợ làm xong công việc rồi ghé qua bệnh viện luôn. Vừa vào khu
phòng bệnh đã nghe y tá trưởng thần thần bí bí hỏi tối qua có phải là đối tượng
của cháu gái bà? Ánh mắt hâm mộ kia khiến bà có chút không giải thích được.
Chuyện
Dẫn Tố ly hôn bà cũng đã nghe chồng nói, nhưng vì mẹ chồng đang bệnh tim nên
vẫn còn giấu bà, sợ mẹ lo lắng tức giận sẽ tái phát bệnh. Nhưng trong lòng bà
vẫn thầm mắng tên khốn Trịnh Vĩ kia không có lương tâm. Năm đó, lúc hai người
kết hôn, nhìn Trịnh Vĩ tốt vô cùng, lại săn sóc chững chạc, nào có biết hắn lại
là tên đàn ông khốn kiếp. Vô sỉ nhất là dám mèo mỡ với Hàn Dĩnh.
Chuyện
của Hàn Gia nói đúng lý ra thì không nên can thiệp nhiều nhưng cũng thật khiến
cho người ta tức chết. Năm đó chị chồng cô thật là cô gái tốt được gả cho Hàn
Thanh Sơn, mà quả thật đúng là gả, cưới về lo liệu vun vén gia đình hết thảy.
Vậy mà ai biết được mới chân trước chết đi thì chân sau Hàn Thanh Sơn đã cưới
mẹ ghẻ cho Dẫn Tố, còn dẫn theo đứa em
kế.
Thật
đúng với câu: có mẹ kế thì có bố dượng, Hàn Thanh Sơn đột nhiên đem học phí của
con gái ruột đi học đại học tham ô cho đứa con gái ghẻ, nghĩ đến thật khiến cho
người ta nghiến răng nghiến lợi.
Mà
cũng thật không ngờ cháu gái sau khi ly hôn được mấy tháng đã có đối tượng. Vì
thế bà mới hỏi, mà Dẫn Tố chớp mắt mấy cái rồi khuôn mặt không có chút tự nhiên
ấp úng mà nói:
"Chỉ
là một người bạn, biết bà bị bệnh, thuận tiện tới giúp một chút chuyện.”
Mợ
nhìn cô che che dấu dấu đoán tám chín phần là đối tượng của cháu gái mình,
trong lòng muốn hỏi thăm nữa nhưng lại cảm thấy có hỏi thì cô cũng không nói.
Có lẽ là nên chờ không chừng sẽ sớm mang về, hơn nữa nghĩ tới người ta là quân
nhân nên chắc chắn không phải là loại người như Trịnh Vĩ nên không hỏi nữa.
Bà
quét qua cô một cái rồi cười đổi chủ đề:
"Con
đã về rồi, cũng nên qua bên cha con.”
Hàn
Dẫn Tố cúi đầu:
"Hai
ngày nữa rồi hãy nói!"
Cô
thật sự không hề muốn gặp cha mình. Chuyện Trịnh Vĩ và Hàn Dĩnh và thái độ của
cha đã khiến lòng cô rét lạnh. Những lời nói dù nói ra hay trong ý đều bênh vực
Hàn Dĩnh dù cho cô ta có làm ra chuyện vô sỉ đến như vậy. Nhưng cha vẫn không
muốn cô trách Hàn Dĩnh, còn nói cô ta không phải cô ý, thật là chuyện nực cười
nhất trong thiên hạ.
Người
cha ôn hòa hiền lành trong trí nhớ của cô đã biến mất, hôm nay không còn liên
quan. Mà dù có liên quan cũng chỉ là chút máu mủ như ao nước lã mà thôi.
Không
đợi Hàn Dẫn Tố quyết định có về nhà hay không, cha cô đã gọi điện tới. Điện
thoại cô bị rơi hỏng, trước khi đi Phương Chấn Đông đã đem điện thoại của anh
nhét vào tay cô và lấy cái điện thoại đã văng một nơi một miếng của cô đi, căn
bản là cưỡng bách người ta phải dùng.
Người
đàn ông này luôn đem quan tâm săn sóc ẩn sâu trong sự cường ngạnh, bây giờ Hàn
Dẫn Tố đã dần hiểu một chút, không thấy ghét mà ngược lại lại có một cảm giác
hạnh phúc nhẹ nhàng. Thật là biến chuyển kỳ quái.
Hàn
Dẫn Tố cầm điện thoại di động nói:
“Cha,
có chuyện gì vậy?"
Trong
lòng Hàn Dẫn Tố rõ ràng, nếu như không có chuyện cha sẽ tuyệt đối không bao giờ
tìm cô nhưng cô vẫn còn có một chút hy vọng nhỏ bé nào đó.
Hàn
Thanh Sơn quét sang vợ đang ngồi bên cạnh, có chút lắp bắp không mở nổi miệng.
Triệu Hồng trợn mắt một cái, trầm giọng thúc giục:
"Nói
nhanh lên một chút!"
Giọng
nói của bà ta không lớn nhưng bên kia Hàn Dẫn Tố đã nghe tất cả, mặt cô trầm
xuống lạnh đạm nói:
"Nếu
như không chuyện gì con cúp máy đây, không phải tiền điện thoại di động rất đắt
sao?”
Hàn
Thanh Sơn bất đắc dĩ vội vàng mở miệng:
"Tiểu
Tố con khoan đã cúp máy, à….Cha muốn hỏi con một chút, trong tay con còn tiền
nữa không? Em gái con tháng sau sẽ kết hôn…..”
Lúc
này Hàn Dẫn Tố không thể áp chế nổi lửa giận của mình, cô có nằm mơ cũng không
nghĩ đến cha cô có thể dám mở miệng nói điều này. Mặc dù giọng nói có chút bất
đắc dĩ chần chừ nhưng nó như lưỡi dao lạnh băng đâm vào lòng cô khiến lòng cô
lạnh một mảnh.
Giận
đến mức tận cùng lại có thể bình tĩnh được, cô cắt đứt luô