
gái nhỏ trong ngực vô cùng khẩn trương, toàn thân cứng đờ, mặc dù đầu có tựa
vào ngực anh nhưng lại hận không thể chôn sâu vào. Như vậy càng khiến cho
Phương Chấn Đông càng nhìn xuống thấp hơn và rơi vào phần cổ bị lộ ra ngoài.
Khăn
quàng cổ đã lỏng ra lộ ra chiếc cổ với đường cong tuyệt đẹp, trơn bóng và trắng
bóc. Vài sợi tóc dính vào càng thêm quyến rũ động lòng người đến kỳ lạ. Phương
Chấn Đông dường như ngay lập tức cảm thấy thân thể mình có cảm giác biến hóa
phách lối không thể nào kháng cự được.
Phương
Chấn Đông là một người đàn ông bình thường, hơn nữa đang tuổi trẻ khí thịnh, có
dục vọng là vấn đề bình thường. Thường thì phần lớn tinh lực sẽ bị ném vào huấn
luyện kỹ thuật quân sự cũng không được xem là khổ sở. Sau đó còn có nhiều cách
để giải tỏa, đây là điều hoàn toàn bình thường.
Mặc
dù trước kia cùng Chu Á Thanh kết hôn, đối với loại chuyện như vậy Phương Chấn
Đông cũng không coi là quá nóng lòng. Người phụ nữ không đồng cảm với mình thì
sự cách biệt càng lớn, cộng thêm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Vốn
cùng không thích dính dáng đến hôn nhân, về phương diện này số lần của anh và
Chu Á Thanh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khắc chế, ẩn nhẫn đối với quân nhân mà
nói là điều phải học cho nên cấm dục thật ra cũng không khó.
Nhưng
Phương Chấn Đông đột nhiên phát hiện, ôm cô gái nhỏ này vào trong ngực quả thật
là một thách thức lớn. Xung động mạnh mẽ dồn dập như muốn lệch khỏi quỹ đạo.
Mùi thơm nhẹ nhàng của cô lọt vào mũi có thể khiến anh muốn phát ra xúc động
nguyên thủy nhất. Phương Chấn Đông cảm thấy nắm tay hay hôn gì gì đó không cần
biết, hiện tại điều anh muốn làm nhất là đem cô nuốt hết vào trong bụng, một
mẩu cũng không trừ lại.
Phương
Chấn Đông hít thật sâu rồi ra lệnh:
"Không
được nhúc nhích!"
Giọng
điệu như vẫn cường ngạnh bá đạo như cũ. Hàn Dẫn Tố còn nghe thấy trong giọng
còn căng thẳng nữa, cô kinh ngạc nhìn anh vừa đúng gặp ngay ánh mắt anh đang
nhìn cô và tan ngay vào trong đó. Ánh mắt của anh vẫn thế, đen, sâu, lạnh lùng
nhưng không biết có phải cô nhìn lầm hay không khi cô còn thấy nơi đáy mắt anh
còn lóe lên ánh lửa. Giống như một tia sét trong nháy mắt sẽ cháy lan ra cả
đồng cỏ khô, vô cùng nguy hiểm.
Hàn
Dẫn Tố nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn để cho anh ôm vào ngực. Rõ ràng biết là
mình không chọc nổi anh rồi. Trên người đàn ông này có một mùi vị nồng đậm như
hoàn toàn vây lấy cô làm cô có cảm giác toàn thân như có điều gì đó khác lạ
nhưng vẫn không dám động đậy.
Trong
lòng Hàn Dẫn Tố tự khinh bỉ mình, sao lại để cho Phương Chấn Đông đến đây? Sao
có thể yên lặng để anh ta thích làm gì thì làm? Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ là
thiên địch?.....”
"Chìa
khóa!"
Giọng
Phương Chấn Đông trầm thấp vang lên, Dẫn Tố mới phát hiện đã đến trước cửa rồi.
Nhưng lấy chìa khóa trong túi áo khoác đơn giản như vậy lại khó mà làm được.
"Anh
trước tiên hãy thả tôi xuống, cứ như vậy tôi không thể lấy chìa khóa.”
Phương
Chấn Đông cúi đầu cô hồi lâu như đang cân nhắc lời cô nói là thật hay giả cuối
cùng mới cẩn thận để cô xuống. Chân trái cô vừa chạm xuống đất một cái thì cả
người lảo đảo, may mà có anh vững vàng ôm cô lại:
"Ở
trong túi?"
Hàn
Dẫn Tố gật đầu một cái, phát hiện chân phải không sao cả, còn chân trái thì
chắc chắn bị thương rồi. Phương Chấn Đông thò tay vào túi cô lấy chìa khóa ra:
"Chìa
nào?"
Hàn
Dẫn Tố đỏ mặt chỉ cho anh. Phương
Chấn Đông mở cửa, khẽ khom người không cho Hàn Dẫn Tố cự tuyệt ôm cô vào đặt ở
sofa phòng khách rồi quay lại cầm hai túi lớn mang vào. Anh bước tới ngồi xổm
xuống nhìn chân cô.
Vào
lúc này mới kiểm tra, cô thấy tay phải có thể hoạt động nhưng gan bàn tay do bị
ngã nên bầm tím thành một khối, sờ vào có chút đau. Còn chân….
Hàn
Dẫn Tố kêu “A” một tiếng, Phương Chấn Đông đã lưu loát cởi giày và tất chân cô
ra. Bàn tay bắt đầu sờ nắn, lúc cô hô thì động tác của anh dừng lại,
ngẩng đầu nhìn cô một cái:
"Kiên
nhẫn một chút tôi muốn xem xương của cô có bị thương tổn hay không.”
Hàn
Dẫn Tố cắn môi, theo động tác ngón tay anh thì nước mắt cũng mau ra, lại cảm
thấy khóc trước mặt anh thì thật là mất mặt nên hết sức chịu đựng.
Thủ
pháp Phương Chấn Đông rất chuyên nghiệp, thật ra thì coi là rất nhẹ, nhưng dù
sao thì Hàn Dẫn Tố cũng không phải là lính của anh cho nên có chút không chịu
được. Cũng may sau một lúc anh cũng buông ra:
"Xương
không sao, mắt cá chân bị trật rồi.”
Phương
Chấn Đông ngẩng đầu lên mới phát hiện trong đôi mắt của cô gái nhỏ này đã ứa
đầy nước mắt, còn cắn môi nhìn anh chằm chằm thật có mấy phần oán trách anh quá
tay.
Mắt
anh lóe lên rốt cuộc cũng nói được một câu được xem là ôn nhu săn sóc:
"Rất
đau?"
Hàn
Dẫn Tố vô cùng khẳng định gật đầu, Phương Chấn Đông lại phun ra hai chữ:
"Yếu
ớt"
Thiếu
chút nữa khiến Hàn Dẫn Tố tức chết, cô giận điên người quay đầu sang chỗ khác,
không thèm nhìn anh. Phương Chấn Đông cất giày cho cô rồi nắm lấy tay cô:
"Trong
nhà có túi chườm nước đá không?"
Hàn
Dẫn Tố vẫn còn tức giận lắc đầu:
"Không
có"
Khóe
miệng Ph