
huyển biến tốt hơn.
Mộ Dung Tuyết đã nhấc váy rời khỏi chỗ trong bàn tiệc, đi vào trong biệt thự.
Cô đã sớm biết Mạc Duy Dương cưới cô cũng không phải là thật lòng, nhưng không ngờ vào tình huống quan trọng như hôm nay mà anh ta lại vứt bỏ một mình cô ở bữa tiệc, cô cảm thấy lòng tự ái, kiêu ngạo của cô bị tổn thương.
- Sẽ không khó chịu, trong lòng nghĩ không thông chứ? - Một âm thanh hài hước vang lên sau lưng cô.
Mộ Dung Tuyết không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Hạo Nam.
- Lục Hạo Nam, đi bắt Mạc Duy Dương quay lại! - Cô bước nhanh về phía trước, níu lấy áo sơ mi của anh quát.
Lục Hạo Nam gạt tay của cô ra, lắc đầu một cái:
- Em thật sự không phải thục nữ, khó trách Dương lại bỏ rơi em!
- Anh im miệng! - Cô vung tay lên đưa về phía gương mặt tuấn tú, động tác của anh cực nhanh một phát nắm lấy cánh tay nhỏ của cô. Tay nhỏ rất mềm mại, nắm thoải mái hơn gấp trăm lần so với khi còn bé.
Anh cười xinh đẹp một tiếng:
- Đừng tìm anh phát giận, nhiều nhất là anh cho em mượn bờ vai để dựa vào thôi!
Mộ Dung Tuyết rút tay của mình về, hừ lạnh nói:
- Anh cứ việc cười nhạo em đi! Dù sao từ nhỏ đến lớn hai người bọn anh đều chỉ biết ức hiếp em!
Cô tức giận đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không để ý tới anh.
Lục Hạo Nam đi theo cô lên lầu, đột nhiên cô xoay người nhìn anh chằm chằm:
- Đi theo em làm gì? Chẳng lẽ anh không biết cô nam quả nữ (*) không thể ở chung một phòng sao?
(*) cô nam quả nữ: nam nữ đều còn độc thân (quen quá mà = :)
- Em là quả nữ sao? Hình như em đã đính hôn, là có phụ nữ có chồng chưa cưới, phụ nữ đã lập gia đình! - Lục Hạo Nam cười, còn nét mặt cô như phát điên.
- Bây giờ tâm tình tốt hơn chưa? – Anh đột nhiên chuyển đề tài, đưa tay sờ sờ đầu của cô hỏi.
Cô có chút thụ sủng nhược kinh (*), nhếch môi lên:
(*) thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều quá mà hoảng sợ.
- Phương thức anh ủi người thật đúng là thô bỉ!
- Có tác dụng với em là được! - Lục Hạo Nam cười nói.
Cô nhìn anh chằm chằm, hận không kéo nụ cười trên mặt anh xuống.
******
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng kích tình một đêm ở trên xe, buổi sáng khi tỉnh lại, mặt của Diệc Tâm Đồng dán vào ngực của anh, tay của anh thì thỉnh thoảng thăm dò phần lưng của cô. Cơ thể cô nhỏ nhắn nép trong ngực của anh, cùng cơ thể cao lớn của anh tạo nên đối lập rõ rệt d;iễn đ;àn l;ê q;uý đ;ôn.
Diệc Tâm Đồng như mèo con liếm khóe miệng một cái, bàn tay trên lưng làm cho cho cô không thoải mái lật người, ngay lúc lật người khiến cô lập tức tỉnh táo lại, bởi vì một bàn tay đột nhiên đè cái mông của cô xuống, âm thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến:
- Đã tỉnh rồi hả?
Cô trợn to mắt, tầm mắt theo ánh sáng, nhìn thẳng lên trên lồng ngực trần trụi, cho đến khi đối diện mắt phượng đang mỉm cười của anh. Cô không nhịn được nuốt nước bọt một cái, mà tay của cô thì đang mập mờ chống ở ngực của anh, cô băn khoăn lo lắng, cơ thể cứng đơ.
Hình ảnh kích tình ngày hôm qua từ từ chắp vá lại, mặt của cô đỏ đến tận cổ, cái miệng nhỏ nhắn run lên.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi hôn một cái, nhỏ giọng:
- Có khỏe không?
Cô gật đầu một cái, hoàn toàn không rõ anh đang hỏi cái gì.
- Chắc chắn chứ? - Đột nhiên anh lật người cô một cái lại đè lên người anh, cô kêu lên một tiếng, phần lưng mềm mại đặt trên lồng ngực của anh, có chút khó chịu và khác thường.
Cuối cùng cô mới kịp phản ứng, vừa rồi là hỏi tình trạng cơ thể của cô. Nhớ tới tối qua hai người chiến đấu hăng hái, phía dưới của cô vẫn còn rất đau, khuôn mặt cô có phần kỳ quái nói:
- Vẫn còn rất đau ....!
Anh cúi đầu hôn tóc của cô, ngón tay giữ chặt eo thon nhỏ, thở dài nói:
- Hôm nay bỏ qua cho em trước!
Một tay anh kéo cô từ chỗ ngồi lên, sau đó nét mặt nghiêm túc hỏi:
- Tại sao lại xuất hiện ở hộp đêm Mị Ảnh?
- Em. . . . . . – Bất thình lình cô nghĩ đến tất cả xảy ra tối hôm qua, là Lăng Xảo Xảo. . . . . . nhưng cô có nên nói cho anh biết hay không, cô bị Lăng Xảo Xảo bày mưu? Dựa vào tính cách của Mạc Duy Dương, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Lăng Xảo Xảo. Mặc dù Lăng Xảo Xảo hại cô thiếu chút nữa thất thân, nhưng cô cũng không muốn Lăng Xảo Xảo bị anh trừng phạt
- Em. . . . . .
- Được rồi, em không nói tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng! Trước hết đến trung tâm mua bộ quần áo, sau đó trở về biệt thự! - Anh buông lỏng cô ra, sau đó chuyên tâm lái xe.
Diệc Tâm Đồng lấy tay khép lụa mỏng không che được cảnh sắc phía dưới, mặt đỏ bừng cúi đầu.
Điện thoại của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, mắt anh nhìn vào hiển thị trên điện thoại, trong phút chốc sắc mặt xuất hiện biến hóa. Là Mạc Vi Phẩm gọi tới, không cần nghĩ cũng biết ý định của Mạc Vi Phẩm khi gọi điện tới, trực tiếp ấn nút nghe,
anh giương khóe môi khêu gợi.
Xe ngừng lại trước biệt thự, người làm vội vàng tiến lên đón, sắc mặt tái nhợt nói:
-Mạc thiếu gia, chủ tịch và phu nhân đã tới!
Nghe vậy, trên mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi chưa từng tới biệt thự này, mà lần này lại bất ngờ