pacman, rainbows, and roller s
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325135

Bình chọn: 8.00/10/513 lượt.

nữa! - Thượng Quan Tước dùng sức cúp điện thoại.

Quan Hi mím mím môi:

- Không xem mặt thì không xem mặt, em cầu cũng không được! – Cô cất điện thoại xong, quay đầu nhìn lại, tức khắc thét ra tiếng chói tai:

- Đồng Đồng!

Diệc Tâm Đồng co rúc trong thang máy góc, sắc mặt tái nhợt dọa người, Quan Hi tiến lên sờ sờ mặt của cô, hét lớn:

- Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ. . . . . .

Dạ dày cô mắc bệnh, cô vì thấy anh ta, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, nhưng anh ta không phải Mạc thiếu gia. Sao người đàn ông kia lại có khuôn mặt giống như Mạc thiếu gia, tại sao cho cô hi vọng lại cho cô tuyệt vọng. Cô đau lòng nhắm mắt lại chịu một trận đau, đau trong lòng vượt xa qua đau bụng.

Quan Hi đưa cô tới bệnh viện truyền nước biển, cô nằm trên giường bệnh, truyền thuốc nước, khuôn mặt tái nhợt.

Quan Hi ngồi ở bên giường cô, đưa ly nước tới bờ môi cô, kêu lên:

- Uống nước, sao cậu có thể không ăn điểm tâm?

Diệc Tâm Đồng nhấp một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn cô ấy, hốc mắt vẫn là ướt át:

- Muốn gặp anh ấy, cho nên ăn không vô!

Ly nước Quan Hi cầm trên tay thiếu chút nữa đổ, hết thuốc nhìn cô, thở dài nói:

-Đồng Đồng, tiếp nhận sự thật anh ấy đã chết đi! Bây giờ cậu thấy người kia đúng là mặt giống Mạc thiếu gia, nhưng cậu cũng nhìn thấy tính cách của anh ta và Mạc thiếu gia là hai người khác biệt.

Cô nhếch cái miệng nhỏ, không lên tiếng nhìn thẳng Quan Hi, đưa tay cầm tay Quan Hi, hồi lâu mới mở miệng nói:

-Tớ tin tưởng Mạc thiếu gia không có chết! Anh ta quả thật hkoong phải Mạc thiếu gia, nhưng tại sao dáng dấp lại giống anh ấy như vậy, khiến tớ nhìn thấy gương mặt đó liền không nhịn được muốn tiến lên sờ. Nếu như anh ta không phải Mạc thiếu gia, vậy anh ta là ai? Tại sao trên thế giới này lại có hai người giống nhau như thế.

Cô lui vào trong chăn, ngửa đầu nói:

-Có lẽ thông qua anh ta có thể tìm được Mạc thiếu gia? Có lẽ anh ta và Mạc thiếu gia có liên quan?

Quan Hi đặt ly nước lên bàn, quay đầu lại nói:

-Đồng Đồng đừng u mê, có lẽ anh ta và Mạc thiếu gia một chút quan hệ cũng không có? Anh ta chỉ có dáng dấp giống Mạc thiếu gia, cũng không phải Mạc thiếu gia! Tại sao cậu phải cố chấp như vậy chứ?

-Cậu bảo tớ làm sao đây? Quên anh ấy sao? Chuyện tàn nhẫn như vậy, tớ không làm được! – Cô đau lòng rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Quan Hi.

Quan Hi thở dài nói:

-Thật xin lỗi! Thôi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, chờ cơ thể khỏe lại bàn kế hoạch kỹ hơn!

Cô gật đầu một cái.

Phi Ưng tìm cô cả buổi cũng không tìm được, sau mới biết được cô vào bệnh viện, lúc chạy tới bệnh viện trời đã tối rồi.

-Đồng Đồng! Không có sao chứ? – Anh đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Đang uống nước Quan Hi quay đầu lại nhìn anh, lại trừng to mắt:

-Là anh! Sao anh lại tới đây?

Phi Ưng không nhìn nghi ngờ của cô ấy, trực tiếp đi tới bên giường, nhìn cô hỏi:

-Sao lại vào bệnh viện? Không thoải mái ở đâu?

Diệc Tâm Đồng cười nhạt một tiếng:

-Chỉ là bệnh dạ dày.

Anh yên tâm gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn Quan Hi nói:

-Cô có thể đi, ở đây có tôi chăm sóc!

Quan Hi hếch môi, nhìn anh chằm chằm:

-Cần anh đuổi đi à, tự tôi sẽ đi! Đồng Đồng cũng không mở miệng, cần anh nhiều chuyện!

Tầm mắt Diệc Tâm Đồng xuyên qua giữa hai người, cảm thấy giữa hai người này có vấn đề, đặc biệt là ánh mắt của Phi Ưng nhìn Quan Hi, trần đầy địch ý.

-Hi, cậu về trước đi! Tránh cho anh trai cậu lo lắng! – Diệc Tâm Đồng mở miệng nói.

Quan Hi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng biết hiện tại thời gian không còn sớm, về trễ chút sẽ phải quỳ washboard(*)

(*) Washboard: vật dùng để chà quần áo, là tấm gỗ có các sọc hay thấy trong phim cổ trang của Tàu.

-Ông chú chăm sóc tốt cho Đồng Đồng nhé! – Cô đi tới trước mặt Phi Ưng, vôc lưng của anh, sau đó đi kéo cửa phòng bệnh chạy một mạch.

Trên trán Phi Ưng nổi lên gân xanh, anh có già như vậy sao? Lại có thể gọi anh là ông chú, lần trước cô ta cũng gọi anh như thế, anh nhẫn nhịn được, lần này lại có thể ngay trước mặt Đồng Đồng gọi anh là ông chú khiến cho trong lòng anh vô cùng buồn bực.

Diệc Tâm Đồng thấy anh hồi lâu không có phản ứng, nhịn không được mở miệng nói:

-Phi Ưng, có chuyện em phải nói rõ với anh, anh không phải giúp em tìm Mạc thiếu gia nữa, em đã tìm được người có dáng dấp tương tự Mạc thiếu gia.

-Em đang muốn nói chuyện đó với em nhưng em đã tìm được, vậy tư liệu anh tìm được đối với em mà nói cũng không có gì cần thiết! – Ánh mắt anh lẳng lặng nhìn thẳng cô. Tâm cô kinh ngạc, vội hỏi:

-Tư liệu gì? Có thể cho em xem một chút được không?

-Có thể, nhưng…

Diệc Tâm Đồng nhớ tới giao ước lần trướ